SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Bảo Mạc Nhĩ đang ngồi ở bên trong, nét mặt nghiêm lại, vô cùng khó nhìn”

“Hướng Cao, ông đi đâu vậy?”

Hướng Cao bước vào, Bảo Mạc Nhĩ trầm mặt xuống, lạnh lùng nói: “Ông có biết tôi tìm ông rất lâu rồi không?”

“Anh Bảo Mạc Nhĩ, tôi là tổng giám đốc Slanka khu vực Đại Đông Hoa, có rất nhiều chuyện tôi phải phụ trách, chứ không thể ở công ty ngồi chơi xơi nước suốt ngày được” Hướng Cao vô cùng bình tĩnh, không hề cảm thấy hoảng sợ khiến Bảo Mạc Nhĩ cảm thấy không vui.

“Hình như ông quên mất làm sao để mình ngồi lên được vị trí này rồi nhỉ?”

Bảo Mạc Nhĩ đập bàn, tức giận nói: “Là nhà họ Bảo chúng tôi đã cho ông cơ hội đó.”

“Nếu không có nhà họ Bảo thì ông là cái thá gì? Chẳng qua ông chỉ là một con chó của nhà họ Bảo chúng tôi thôi” Hướng Cao chỉ cười không nói gì.

Ông ta biết rõ trong mắt của người nhà họ Bảo tất cả bọn họ chỉ là một lũ chó, là những công cụ có hay không cũng được.

“Tôi cảm ơn nhà họ Bảo năm đó đã cho tôi cơ hội này” Hướng Cao vẫn ung dung, bình tĩnh như cũ: “Mấy năm nay tôi nỗ lực làm việc, có thể coi đã trả hết ân tình cho nhà họ Bảo. Nhưng nếu như anh Bảo Mạc Nhĩ cảm thấy quyết định này là một sau lầm thì tôi cũng mong anh thu hồi nó lại”

“Ông có ý gì?”

Hướng Cao đi đến trước bàn làm việc của mình, ông ta cúi người xuống lất một tờ giấy trắng ra rồi bắt đầu viết đơn xin từ chức.

Ông ta cảm thấy suy nghĩ của mình chưa bao giờ rõ ràng đến thế.

“Không có ý gì khác” Hướng Cao vừa viết vừa nói: “Chỉ một câu này thôi, ông đây không làm nữa.”

Tôi không sợ Nói xong, ông ta múa tay trên giấy, kí tên mình lên trên.

Rồi Hướng Cao cầm đơn từ chức của mình, đập thẳng xuống trước mặt của Bảo Mạc NHĩ: Từ đầu tới cuối ông ta không hề lôi thôi dài dòng.

Cả người Bảo Mạc Nhĩ ngây ra, anh ta không thể ngờ được Hướng Cao sẽ từ chức.

Mà ông ta còn dám đứng trước mặt anh ta viết đơn từ chức.

Nhìn thấy Hướng Cao chuẩn bị bỏ đi, Bảo Mạc Nhĩ nghiêm mặt, hét lên: “Đứng lại!”

“Ông đứng lại cho tôi!”

Anh ta không thèm xem lá đơn từ chức. Ánh mắt hi sát ý âm u, cơn tức giận bùng nổ: “Ông có biết hậu quả là gì không?”

Cách Hướng Cao rời đi như vậy không khác gì với phản bội.

Giọng Bảo Mạc Nhĩ lạnh lùng: “Hướng Cao, ông đừng đâm đầu vào chỗ chết.” Trước đây chưa từng có ai dám hành động như vậy với nhà họ Bảo, dám sỉ nhục nhà họ Bảo như vậy.

Hướng Cao quay đầu lại, khuôn mặt vẫn thấp thoáng nụ cười. Ông ta vô cùng bình tĩnh, giống như ông chủ vẫn cao cao tại thượng trước đây không là cái gì cả.

“Anh Bảo Mạc Nhĩ, anh đang uy hiếp tôi sao?”

Ông ta cười, không hề có vẻ gì là căng thẳng: “Tôi không “Nhân tiện tôi nói cho anh Bảo Mạc Nhĩ biết một tin, tôi sẽ tới Lâm Thị.” Hướng Cao hình như đang cố ý trêu tức Bảo Mạc Nhĩ.

Thấy sắc mặt Bảo Mạc Nhĩ càng trầm xuống, ông ta nghiêng người sang: “Hiện giờ tôi là người của Giang Ninh. Anh nói chuyện vui lòng lịch sự một chút.” Nói xong ông ta kéo cửa văn phòng và đi thẳng ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi