SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Tiền lương hậu lĩnh hơn, chức vị cũng cao hơn, tương lai càng mở rộng hơn, còn có rất nhiều sự tín nhiệm và sự tôn trong hơn nữa!

Đột nhiên cả công ty Slanka sụp đổ ngay tức khắc, trong nháy mắt khiến cho người người ở phía Bắc kinh sợ.

Đúng vào lúc này, càng truyền ra tiếng xấu về sản phẩm hấp thụ ánh sáng có rất nhiều vấn đề, một viên đá ném vào mặt hồ yên tĩnh, chỉ trong một ngày ngắn ngủi danh tiếng của Slanka đã trở nên xấu đi trong mắt mọi người.

Không biết có bao nhiêu người đang bàn tán rầm rì kêu Slanka cút ra nước ngoài đi!

Mấy phó tổng giám đốc vội vàng đi tìm Bảo Mạc Nhĩ, nhưng dường như Bảo Mạc Nhĩ vừa bị dọa sợ vậy, chẳng nói gì ngoài việc lắc đầu.

Trên khuôn mặt anh ta đầy vẻ sợ hãi, hét lớn: “Tôi muốn về nhà! Tôi muốn về nhà! Mau đưa tôi về! Đưa tôi về!”

Ngay cả Bảo Mạc Nhĩ cũng muốn về nhà, cũng muốn rời khỏi nơi này, Slanka quả nhiên là xong đời rồi.

Đồng thời lúc này.

Tập đoàn công ty Lâm thị ở phía bắc.

Hướng Cao đứng ở đó, khuôn mặt mang theo nụ cười thản nhiên.

Phía sau ông ta là những thành viên nòng cốt, trọng yếu của ông ấy, lúc này họ đều đã từ chức ở công ty Slanka mà cùng anh ấy đến Lâm thị.

Mấy người họ còn có chút băn khoăn, căng thẳng, thậm chỉ là lo lắng.

Dù sau đột nhiên nhảy sang công ty khác là một điều tối ky trong ngành, dù Lâm thị và Slanka là đối thủ với nhau, có lẽ cũng đề phòng bọn họ cả.

“Đến Lâm thị rồi thì chính là người một nhà với nhau” Giang Ninh liếc mắt nhìn mọi người: “Chỉ cần các bạn xem đây là nhà, vậy thì tôi cũng có thể bảo đảm nơi này cũng sẽ xem các bạn là người một nhà” Anh tiện tay lấy ra một tấm thẻ ném lên bàn, liếc mắt về phía Hướng Cao.

“Bên trong có hai mười triệu, hãy chia đều cho những người anh em này đi, xem như là phí trợ cấp”

Trong phòng làm việc, bỗng nhiên có phần yên lặng.

Chỉ có một tiếng khe khẽ truyền tới, tiếng nuốt nước bọt, hầu hết tất cả mọi người đều nhìn về phía Giang Ninh, dường như có chút vẻ không thể tin được.

Bao gồm cả Hướng Cao.

Bảy mươi tỷ?

Cung cấp cho những nhân viên mới này, làm chỉ phí trợ cấp sao?

Đây không chỉ là vấn đề tín nhiệm hay không tín nhiệm nữa, mà là không coi tiền là tiền nữa rồi?

“Anh Giang…”

“Ồ, không có phần của ông” Giang Ninh nhìn sang Hướng Cao, rồi lại nói thêm một câu: “Bản thân ông đã nói rằng, không cần lương bổng, vậy một năm nay, một xu ông cũng đừng hòng lấy”

“Còn về việc ông có thể đạt được gì; Anh nhìn Hướng Cao, ánh mắt kia lại nhìn Hướng Cao với vẻ có chút hưng phấn: “Tự mình giành lấy” Chỉ với bốn vài từ đơn giản như vậy, mà khiến cả người Hướng Cao suýt chút nữa là nhảy bật dậy, tự mình giành lấy?

Vậy thì phải nhìn lại bản lĩnh của mình rồi!

“Vâng!”

Hướng Cao lập tức hét lên: “Tôi đợi làm người tiên phong ở thị trường nước ngoài của Lâm Thị, tôi nhất định sẽ không khiến anh Ninh thất vọng”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi