SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Quả nhiên ông ta vẫn chưa chết!

“Phanh!”

“Phanh!”

“Phanh!” Trần Hoang Đường không nói một lời, giống như nổi điên, phẫn nộ nắm tay, vung nắm đấm thật mạnh về phía Bảo Vinh Đông.

Hai người trong nháy mắt giao thủ mười mấy chiêu!

“Quả nhiên là ông! Quả nhiên là ông!

Bảo Vinh Đông gào rống: “Ông hận tôi? Ông hận tôi sao!

Ha ha ha hai” Ông ta đã đoán được từ lâu, có lẽ Trân Hoang Đường đã biết được chân tướng của chuyện năm đó nên mới cố ý để Trần Hoang Đường trở về miền Bắc chịu chết!

“Người phụ nữ của ông là do tôi hại chết, ông còn làm trâu làm ngựa cho nhà họ Bảo chúng tôi mười năm, có phải ông hận chúng tôi lắm không?” Bảo Vinh Đông cố ý nói những lời này, nhưng đối phương vẫn như cũ không nói một lời, chỉ là ra tay càng thêm tấn nhẫn hơn!

Chiến đấu vô cùng kịch liệt, nghe được động tĩnh, mấy người đứng đầu băng đảng đều không khỏi thay đổi sắc mặt.

Bọn họ đều biết thực lực của Bảo Vinh Đông rất mạnh, nhưng không ngờ đã mạnh tới mức này!

“Phanh!” Hai người hung hăng vung nắm đấm, Trân Hoang Đường lập tức lui về phía sau, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.

“Không ngờ tới chứ gì?” Con ngươi của Bảo Vinh Đông tỏa ra khí lạnh bức người: “Ông không phải đối thủ của tôi!”

“Nếu ông đã không còn giá trị gì nữa, hôm nay tôi sẽ tiễn ông lên đường!”

Bảo Vinh Đông quát lớn một tiếng, khí thế trên người đột nhiên tăng lên!

Ông ta khẽ hạ chân, dùng sức hướng về phái Trần Hoang Đường, một tay nâng lên, nắm lại, như một cái đầu trâu, mạnh mẽ xông tới Giọng nói Trần Hoang Đường trấm thấp, khẽ hừ một tiếng, vội vàng giơ tay chắn lại.

“Phanh!” Hai người lại một lần nữa đấu qua đấu lại, sắc mặt Trần Hoang Đường lại thay đổi lớn, lui về sau vài bước, ho khan kịch liệt.

Con ngươi ông ta tràn đầy vẻ khó tin.

“Giết!

Bảo Vinh Đông chợt quát một tiếng, mấy người đứng đầu băng đảng ở phía xa lập tức vọt tới.

Trần Hoang Đường vừa thấy, đã bất chấp ra tay xoay người chạy thoát.

“Không cần đuổi theo!” Thấy mấy người đứng đầu băng đảng muốn đuổi theo, Bảo Vinh Đông hô lên: “Ông ta không phải người bình thường, nếu đã muốn chạy trốn thì các người không đuổi kịp đâu” Ông tha nheo mắt: “Trúng một quyền này của tôi ông ta cũng chịu đủ rồi” Quả nhiên là Trần Hoang Đường.

Chưa phát hiện thi thể của ông ta thì Bảo Vinh Đông tuyệt đối không tin rằng ông ta đã chết.

Lăn lộn trong giang hồ nhiều năm như vậy, Bảo Vinh Đông trước giờ chỉ tin vào hai mắt mình, thứ ông ta không tận mắt nhìn thấy thì chắc chắn sẽ không tin.

Đặc biệt, Trân Hoang Đường lại là con dao hai lưỡi mà năm đó ông ta đích thân chế tạo!

“Môn chủ, ông không sao chứ?” Người đứng đầu băng đảng Long Đường hỏi.

“Kẻ hèn như Trần Hoang Đường mà muốn giết tôi sao?” Bảo Vinh Đông phủi tay áo, khinh thường nói.

“Là Trần Hoang Đường sao?” Mấy người đứng đầu bang phái biến đổi sắc mặt, không khỏi liếc mắt nhìn nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi