SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Nhiều năm trôi qua như vậy, không biết hiện giờ Giang Ninh đã mạnh đến mức nào rồi.

Ông ta dựa vào tường, chậm rãi thở một hơi, vẻ mặt lộ ra một ý cười thả lỏng.

“Mặc kệ… dù sai lần này ân oán giữa chúng ta cũng xong rồi…”

“Giang Ninh… xem lòng người như chiến trường, thật đúng là đáng sợ…” Lần ra tay này, ám sát Bảo Vinh Đông cũng là do Giang Ninh sắp xếp.

Không phải vì giết Bảo Vinh Đông, Trần Hoang Đường cũng biết, Bảo Vinh Đông sẽ không dễ dàng bị ông ta giết như vậy, mà là vì ông ta muốn mấy người đứng đầu băng đảng kia tận mắt thấy Bảo Vinh Đông là người như thế nào.

Theo những gì Giang Ninh nói, muốn làm tan rã một thế lực, không nhất định phải quyết liệt chém giết, làm cho tan nát từ bên ngoài!

Một khi bên trong bị ăn mòn sẽ trở nên trống rỗng, chỉ cần thổi nhỏ một hơi sẽ hóa thành tro bụi!

Ông ta chậm rãi nhắm mắt nghỉ ngơi, thầm nghĩ trong lòng, chính mình không phải kẻ địch của Giang Ninh nữa, đầu óc của tên nhãi này không giống với người bình thường.

Mấy năm nay ở nước ngoài, Trần Hoang Đường cũng âm thầm tìm hiểu một vài chuyện của Giang Ninh.

Càng biết được nhiều ông ta càng thêm kính sợ Giang Ninh.

Trần Hoang Đường không nghĩ nữa, nhắm mắt lại, nghỉ ngơi cho tử tế, nhưng trong đầu vẫn không ngừng hiện lên hình ảnh Giang Ninh bá đạo, mạnh mẽ một mình địch lại thiên quân vạn mã…

Đông Hải lúc đó.

Giang Ninh đã trở lại.

Ở trong sân biệt thự nhà họ Lâm, Giang Ninh đứng ở bàn đá bên cạnh, nhìn hai người Diệp Sơn và Đàm Hưng chơi cờ.

“Như vậy là không đúng, hạ như vậy là thua ngay đấy” Giang Ninh duỗi tay, trực tiếp di chuyển quân cờ Diệp Sơn vừa đánh, đặt tới một chỗ khác: “Chiêu này của ông Đàm ẩn chưa sát khí, chỉ trong năm bước sẽ khiến anh đầu hàng!” Đàm Hưng bất mãn, cau mày, khó khăn lắm mới có thể tìm ra một con đường, vậy mà một câu nói của Giang Ninh lại phá hủy hết.

Mà Diệp Sơn lại càng không vui vẻ gì, lập tức trợn tròn mắt.

“Xem cờ phải im lặng, anh có hiểu không! Ông đây thật muốn cho anh một trận!” Nếu không phải đánh không lại thì Diệp Sơn đã ra tay ngay rồi.

Anh ta trừng mắt, biết Giang Ninh cố tình chơi xấu hai người họ, nhưng lại không thể làm gì được Giang Ninh.

Diệp Sơn xoay người, chỉ vào đám người bị chất thành núi phía sau mình hừ một tiếng.

“Còn nữa, tiểu tử mấy người nếu sau này cố ý để lộ sơ hở, để loại tôm tép này tiến vào gây rối cuộc sống của mấy ông già chúng tôi thì đừng trách tôi không khách khí!” Phía sau Diệp Sơn, bốn năm bậc thầy cao thủ lúc này đã không thể động đậy, giống như rác rưởi bị vứt thành một đống ở đó.

Giang Ninh nhìn thoáng qua, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.

“Mấy người này là người của Thanh Môn ở nước ngoài, cũng không phải hạng thấp kém, bọn họ chính là cao thủ bậc thầy! Đông Hải chúng ta phòng vệ chặt chẽ như vậy, sao có thể để bọn họ ngang nhiên tiến vào chứ!” Anh hừ lạnh một tiếng, trên mặt tràn đầy tức giận: “Đám Thanh môn ở nước ngoài này, chạm vào vùng đất cẩn ở Đông hải chúng ta! Không cho họ một bài học thì thật không xem Đông Hải chúng ta ra gì!”

“Động tới Đông Hải, xa mấy cũng giết!”

Hai người Diệp Sơn và Đàm Hưng đều trợn mắt há mồm.

Bọn họ đồng loạt nhìn Giang Ninh với vẻ mặt tràn đầy khó tin, căn bản không thể tin vào hai mắt của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi