SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Không nói Giang Ninh mạnh mẽ đến đáng sợ trước mắt này, chỉ cần A Phi như người điên, căn bản không ai có thể chống đỡ được!

Không quá hai phút, trên mặt đất đã có rất nhiều người nằm rạp xuống, thê lương kêu thảm thiết, không ai còn có thể đứng lên.

Phương Hoành thì đang co giật trong chốc lát, sau đó hoàn toàn ngất xỉu, vẻ mặt đầy máu.

Giang Ninh đứng ở đó, nhìn lướt qua một vòng, trong mắt chỉ có khinh thường, không hề che giấu chút nào.

“Thật là ồn ào” Anh mở miệng.

Ngay lập tức, toàn bộ nhà tắm này đều im lặng!

Không ai dám tạo ra một âm thanh nào nữa.

Cho dù có đau đớn đến mấy, cho dù có khó chịu hơn nữa, thì cũng chỉ đành cắn răng chịu đựng, cũng không dám phát ra một chút tiếng động nào khiến Giang Ninh mất hứng.

“Âm ầm” A Phi kéo Hoắc Tùng tới, tựa như mang theo một xác chết.

“Đánh chết!” Anh ta dùng một cước đá Hoắc Tùng ngã xuống đất, hừ nói: “Ngưu Đường rất uy phong sao, muốn mạng của chúng ta sao? Ai đã cho anh can đảm này đó?” Hoắc Tùng bị đau, nghiến răng nghiến lợi.

“Anh…

“Bốp!” Giang Ninh giơ tay lên tát một cái, “Giết tôi sao?” Anh híp mắt lại, sát khí lạnh lẽo, khiến Hoắc Tùng không khỏi run lên.

Anh ta không biết vì sao, vừa rồi còn nói những lời ngoan độc, khi bị Giang Ninh nhìn chằm chằm,giờ phút này lại nói không nên lời.

Loại sợ hãi này, là đến từ đáy lòng, muốn đè nén cũng không đè nén được!

“Trên đời này, có rất nhiều người muốn giết tôi, bọn họ mạnh hơn anh, so với anh thì có thân phận hơn, nhưng hiện tại…” Giọng nói Giang Ninh, tựa như đến từ Địa Ngục, cực kỳ lạnh lếo, “Đều đã chết!” Hoắc Tùng run rẩy.

“Anh, các anh… Dám ra nước ngoài! Thanh Môn sẽ không bỏ qua cho các người…”

“Anh có sai không? Thôi đi.” Giang Ninh đưa tay võ võ mặt Hoắc Tùng, “Tôi đến nước ngoài, chính là không muốn tha cho Thanh Môn các người” Con người Hoắc Tùng đột nhiên co rúm lại, tràn đầy sợ hãi!

Giang Ninh… Anh ra nước ngoài, chống lại Thanh Môn?

Anh quá kiêu ngạo!

“Tôi ở trong nước chờ anh mà chưa bao giờ thấy anh đến” Giang Ninh lắc đầu, “Tôi rất thất vọng đó, nếu các người không dám trở về, vậy thì tôi phải đến đây, để cho các người…

Mãi mãi, cũng không thể quay lại!” Hoắc Tùng thực sự sợ hãi.

Trước đó, anh ta cũng không để Giang Ninh vào mắt, nhưng giờ phút này, thực sự quỳ trước mặt Giang Ninh, anh ta có thể cảm giác được, trên người Giang Ninh tản mát ra cái loại sát khí đáng sợ này!

Giống như khí chất vốn có trên người anh!

“Anh, anh định giết tôi à?” Anh ta run rẩy nói, cổ họng có chút khô ráo, “Môn chủ Thanh Môn của tôi…”

“Anh ta cũng sẽ chết như vậy” Giang Ninh không nói những lời vô nghĩa dư thừa, “Các người, đều phải chết” Nói xong, ngón tay anh ta ở trên trán Hoắc Tùng, mạnh mẽ bắn một phát…

Giống như một quả dưa hấu!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi