SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Bà chỉ bộ quần áo trên người bà cụ: “Nhìn thấy chưa, bộ quần áo trên người bà ngoại tốn mấy ngàn lận đó!”

“Còn có một chiếc ghế massage, là chồng dì hai con đang bảo người chở đến, 8 ngàn!”

“Hai!

, chúng ta cũng không thể làm nhiều hơn được Tư thì + tâm tận lực ‘ kế Ä ^ ‘ ì “Tô Hồng thở dài: “Dì cũng biết gia cảnh nhà con, Bày tỏ chút tấm lòng thành là được, còn có, về nhà nhớ bảo với mẹ con, đừng có sĩ diện hão làm gì”

Bà ra vẻ dạy dỗ: “Về nhà mẹ ruột thì sao phải thế? Còn thuê xe, có chút tiền đó thì hiếu kính với bà ngoại chắng phải tốt hơn sao, ai lại còn không thông cảm cho hoàn cảnh nhà người khác chứ?”

Tô Hồng nhìn không vừa mắt người khác sống tốt hơn bà, nhất là khi bà con chưa nở mặt với họ hàng được mấy ngày, Lâm Vũ Chân lại lái một chiếc xe năm trăm ngàn đến, vậy thì coi được sao?”

Sao nó không thuê một chiếc một trăm ngàn thôi.

Nghe Tô Hồng nói vậy, những người khác mới giật mình tỉnh ngộ.

Nhà Lâm Vũ Chân thế nào, bọn họ ai cũng tỏ cả, đừng nói đến mua xe, đến tiền thuốc mỗi tháng của Lâm Văn cũng phải đắn đo suy nghĩ kia.

“Thành thật sống qua ngày mới là chuyện quan trọng nhất, hiểu chưa?”

Tô Hồng dạy dỗ đến nghiện, nhìn chằm chằm vào Lâm Vũ Chân nói.

“Vâng”

Lâm Vũ Chân định cãi lại, nhưng Giang Ninh khẽ nắm lấy tay cô, ý bảo cô đừng tức giận, vậy nên cô nhịn.

Nói cho cùng thì dù sao cũng là người lớn, dù cô không vui nhưng cũng không cần phải giải thích cho họ.

“Em gái mang quà gì cho mẹ?”

Tô Hồng không nói tiếp nữa, cô bà Tô Cầm cười hỏi một câu.

Nhà bà năm nay tặng một chiếc ghế massage, giá hơn tám ngàn.

Bà đau lòng chết mất, chỉ là để cho chị cả hài lòng chứ trong lòng bà cũng chả thoải mái gì, còn không phải chắc, lần trước nói năm nay phải tặng một chiếc ghế massage, hôm nay mới bảo chồng đi mua đó chứ.

Tay Lâm Vũ Chân cầm một chiếc túi, là đồ Giang Ninh đến khu thương mại mua.

€ô cũng không biết là thứ gì, lúc này mới mở ra xem, lấy ra một cái hộp.

“Bà ngoại, mẹ con bận không đến được, nhưng quà con có mang đến, mong bà sẽ thích”

Lâm Vũ Chân cầm hộp, vừa mở ra, liền cảm thấy có một sắc xanh đang toả ra ngoài.

Trong nháy mắt, mắt bà cụ sáng rực lên.

“Ngọc bích!”

Tô Cầm mắt cũng loé lên, nhịn không được hô: “Đây, đây là ngọc hả?”

Trong hộp đựng một chiếc vòng tay ngọc, óng ánh long lanh, tựa như một khối băng, tản ra sắc xanh, đẹp đến nỗi hầu kết Tô Cầm cũng trượt lên trượt xuống.

“Đây đâu phải ngọc gì”

Không đợi Lâm Vũ Chân lên tiếng, Tô Hồng cười bảo: “Chắc là thuỷ tinh nhỉ”

Ngọc bích ư? Đùa gì đây, nhà Tô Mai mua được ngọc.

chắc mà đòi tặng cho bà cụ, thật là nực cười.

Bà thuận tay lấy chiếc hộp trong tay Lâm Vũ Chân, quan sát một lượt: “Ánh mắt em ba đúng thật là, còn chưa đủ trình đâu”

šc Lâm Vũ Chân, lắc đầu, mặt tỏ vẻ khinh thường cùng thất vọng.

“Vũ Chân à, không phải dì nói con, cái thứ bán đầy lề đường này con cũng mua đến để làm quà, có phải hơi quá đáng rồi không?”

Bà mua quần áo hết mấy ngàn, càng không cần phải nói đến chuyện bà còn mang cả đống thức ăn đến, nhà Tô Cầm thì mua một chiếc ghế massage, cũng hơn 8 ngàn.

Còn Lâm Vũ Chân thì mang một chiếc vòng thuỷ tinh đến, tưởng trẻ con đến nhà nhau chơi chắc?

Không có chút phép tắc nào hết!

“Nhà con không có tiền, mọi người đều thấu hiểu, cho dù mà một chiếc nhẫn, vòng tay một hai ngàn cũng dễ ăn nói, con mang một chiếc vòng thuỷ tinh rách đến, bà ngoại tuổi cao hoa mắt, nhưng mắt dì vẫn sáng đây!”

Lâm Vũ Chân mím môi, mặt từ từ đỏ lên.

Cô thật sự không thể nhịn được nữa!

“Con biết mắt dì cả tốt, vậy dì không ngại thì nhìn lại một lần nữa cái hoá đơn này xem, quán ven đường đưa ra được sao?”

Lâm Vũ Chân không tin, Giang Ninh mua chiếc xe hai triệu còn không chớp mắt lấy một cái, chẳng lẽ lại mua hàng giả!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi