SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Nếu cậu ta không thu phục được những con bạc trong giới này thì cậu ta đừng xưng là thần bạc gì nữa?

Lâm Văn âm thầm cảm thán, gọi thần cờ bạc đưa Tô Mai đi chơi mạt chược sao?

Giang Ninh làm như vậy, mấu chốt là khi anh nghe điện thoại với thần cờ bạc trúng hơn hai tỷ đô la Mỹ, xem ra còn vui vẻ hơn cả bà xã ông ta! “Không phải là chơi mạt chược, thắng một hoặc hai trăm đô la sao?

Lâm Vũ Chân thực sự nín cười, biết rằng Giang Ninh sẽ không cho phép Tô Mai bị bắt nạt, cho dù bà có thua mạt chược cũng không được.

Thậm chí để cho một thần bạc, đến để tìm lại chiến thẳng, điều này có chút bắt nạt người khác quát Cô không muốn dùng tiền của Giang Ninh, ngay cả khi anh thắng lại được từ sòng bạc.

Lâm Vũ Chân rất muốn trả lại thẻ của Giang Ninh, thế nhưng điện thoại đột nhiên vang lên, là Tiểu Triệu.

“Giáo sư Lục? Lại là ông ta” Cô trả lời điện thoại, hơi cau mày, “Tôi đã nói điều này rồi, thật sự là ngoài sự hỗ trợ của tập đoàn Lâm thị…”

Lâm Vũ Chân thực sự rất khó xử.

Đây không phải là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện này, hầu hết nhân viên trong công ty đều có thể xử lý được.

Suy cho cùng, sự phát triển của tập đoàn Lâm thị phải có quy tắc riêng, mọi thứ phải được thực hiện theo quy tắc, đây là điều mà Giang Ninh đã yêu cầu ngay từ đầu.

Không có quy tắc không phải tiêu chuẩn.

Không có luật lệ và quy định, thì sự phát triển của tập đoàn Lâm Thị cũng chỉ là một cái vỏ rỗng.

“Được rồi, lát nữa tôi đến công ty” Đặt điện thoại xuống, Lâm Vũ Chân thật sự thở dài một hơi, cô lại cầm đũa lên, nhưng lại cảm thấy đồ ăn gần như hết mùi vị.

“Mẹ, mẹ thấy con cũng rất vất vả sao?” Lâm Vũ Chân không khỏi tự giễu.

“Làm sao vậy?” Tô Mai đưa cho Lâm Vũ Chân một miếng xương sườn, “Nhiều nhất mẹ cũng chỉ cho con ăn thêm một miếng nữa”

“Việc của công ty” Lâm Vũ Chân thực sự đau lòng. Trong nhà này, Giang Ninh chính là cục vàng, cô ấy là một đứa bé bị đối xử phân biệt.

Dù nói vậy nhưng miếng sườn trong miệng vẫn thơm quá.

“Chúng ta là tập đoàn Lâm thị, ủng hộ rất nhiều việc cho công cộng, trong văn hóa, thể thao, giáo dục, muốn giúp đỡ càng nhiều càng tốt cho những người cần giúp đỡ, nhưng có một số người, nghĩ rằng tậo đoàn Lâm Thị là máy rút tiên.” Đây là tập đoàn Lâm thị, không khác nhiều so với các công ty khác.

Lâm thị hiện tại rất có tiền, nhưng ba con chủ tịch tập đoàn cũng không có bao nhiêu tiền.

Bởi vì hầu hết lợi nhuận trong số đầu tư đều đổ vào các dịch vụ công cộng, cũng như tiếp tục phát triển thị trường, phát triển quy mô của công ty.

Nói một cách đơn giản, Lâm Vũ Chân vất vả như vậy, vì cơ bản cũng không phải kiếm tiền.

Tiền bạc, chỉ là những thứ bên ngoài mà thôi.

Đương nhiên, đây là những gì Giang Ninh nói.

“Có người làm em khó xử à?” Giang Ninh đẩy một bát sườn đến trước mặt Lâm Vũ Chân cười lớn “Đây là lần đầu tiên anh nghe nói có người dám làm vợ anh khó xử”

“Nếu là loại thô lỗ như vậy thì không sao đâu. giải quyết nó rất dễ” Lâm Vũ Chân cong môi, “Quy tắc của tậo đoàn Lâm thị, cũng là quy tắc của Đông Hải của chúng ta, ai dám?”

“Nhưng đó là một ông già, lại là một giáo sư, đó là giáo viên cũ của em”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi