SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Đừng lo lắng nếu chính mình là người bị làm nhục, ngay cả Lệ Chính Thương cũng sẽ bị Giang Ninh làm nhục, thậm chí bị Giang Ninh phái đến Trung Đông, đó không phải là đi tìm đường chết sao?

“Tái ông mất ngựa, trong họa được phúc” Lệ Chính Thương thở dài, liếc nhìn Lệ Tuyên Hoành: “Hiện †ại xem ra con đã đắc tội với anh ta, vẫn là chuyện tốt, con đã hiểu chưa?” Lệ Tuyên Hoành sửng sốt.

Anh ta lập tức lắc đầu, vẻ mặt đầy khó hiểu.

Làm thế nào mà điều này lại trở thành một điều tốt chứ?

Chính mình phía sau lưng, da tróc thịt bong!

Lệ Chính Thương chỉ có thể thì thào nói trước mặt Giang Ninh, nhân phẩm của nhà họ Lệ ở đâu?

Nhưng do chính Lệ Chính Thương nói, đây có phải là một điều tốt không?

“Con sẽ sớm hiểu thôi. Thương hội Hoa Minh đã được định sẵn nhất định sẽ diệt vong. Nhà họ Trình và nhà họ Bạch nhất định sẽ kết thúc thảm hại! Ba chỉ hy vọng rằng con có thể trưởng thành nhờ những trải nghiệm này” Lệ Chính Thương nói: “Giang Ninh…thâm sâu khó lường được! Đặc biệt hãy nhìn những người xung quanh anh ta, có người nào không phải là người năng lực lợi hại chứ? Nhưng ở trước mặt anh ta, có người nào tỏ ra là người có chút kiêu ngạo? Chẳng lẽ khi con bước vào Lâm Thị?, Cũng chưa từng cảm thấy điều đó sao?” Toàn thân Lệ Tuyên Hoành run lên.

Đột nhiên, anh ta nhận ra rằng khi đi ngang qua khu văn phòng của Lâm Thị, sự tự tin và bình tính trên khuôn mặt của mọi người là điều mà anh ta không thể nhìn thấy ở những nơi khác.

Cho dù đó chỉ là một nhân viên bình thường của công ty.

“Cho dù không đi theo Giang Ninh, cũng đừng bao giờ xúc phạm anh ta, con nhất định phải nhớ lời ba nói”

“Trung Đông, ba nhất định phải đi, ba có thể chết, nhưng có lẽ, có thể mở một con đường cho con, không những vậy, đối với tương lai của nhà họ Lệ chúng ta, mở một con đường!” Lệ Tuyên Hoành muốn nói, nhưng không biết nên nói cái gì, giống như trong nháy mắt bỗng cảm thấy chính mình đã lớn lên, hai hàng nước mắt liền trào ra.

Cho dù Lệ Chính Thương đặt mình về phía sau, đánh cho da thịt anh ta bong tróc, anh ta cũng biết rằng tất cả đều là vì lợi ích của bản thân mình!

“Ba…” Lệ Tuyên Hoành bịch một tiếng, một âm thanh vang lên, trực tiếp quỳ xuống, anh ta dập mạnh đầu xuống sàn nhà.

Ngay tức khắc, trên sàn toàn là máu!

Lệ Tuyên Hoành thực sự hối hận, hối hận chính mình tuổi trẻ kiểu ngạo, lại không đủ bình tĩnh để cho nhà họ Lệ đi đến bước đường này!

Cái gì mà họa phúc ở đời khó mà lường trước được?

Cho dù khi nhà họ Lệ có một lối thoát trong tương lai, nhưng khi nghĩ răng Lệ Chính Thương phải tới Trung Đông, chính là ở vùng chiến tranh tàn khốc đó, lòng anh ta lại khó xử.

Lệ Tuyên Hoành dùng sức dập đầu, trên mặt đất một góc nhất thời bị nhuộm đỏ.

“Ba, con với ba cùng đi!” Anh ta kiên định nói: “Con sẽ tự mình gánh vác chuyện này!”

“Hồ đồi” Lệ Chính Thương kéo Lệ Tuyên Hoành dậy và quát rằng: “Con đi làm cái gì? Ba chỉ có đứa con duy nhất là con, ba có thể chết, nhưng con không thể! Có hiểu hay không?”

“Con muốn đi!” Lệ Tuyên Hoành đột nhiên trở nên cứng đầu.

“Con đã nói, con nhất định phải chịu trách nhiệm và tự mình gánh vác chuyện này!” Anh ta nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ lên: “Con không tin, Giang Ninh kia thật sự có thể giết con!” Lệ Chính Thương nhìn con trai mình, hít một hơi dài, một lúc lâu sau mới gật đầu.

Hai ba con trở lại nhà họ Lệ không chút do dự, lập tức thông báo nhà họ Lệ rời khỏi thành phố cờ bạc, về phần đi đâu thì bọn họ không nói.

Tất cả tài sản đứng tên sẽ được bán lấy tiền trong thời gian sớm nhất, chỉ còn lại căn nhà của nhà họ Lệ, vì sớm muộn gì họ cũng sẽ về!

Nhà họ Lệ vội vàng rời đi ngay lập tức khiến cho không ít người đồn đoán.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi