SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

“Muốn ăn được đồ của dòng họ Slanka ư? Nằm mơ đi!” Anh ta dựa vào ghế thở ra một hơi dài, khuôn mặt luôn luôn bảo trì vẻ mặt nghiêm túc và lạnh lùng, một vẻ mặt uy nghiêm đến đáng sợ, không ai dám đến gần!

Cho dù những người đó có đến thêm một lần nữa, cho dù có phải giết anh ta thì cũng đừng hòng lấy được những bảo vật quý giá được cất giấu bí mật của dòng họ Slanka.

Việc cấp bách nhất bây giờ đó là thu lại các chỉ nhánh ở các nơi, tăng cường toàn lực cho dòng họ Slanka.

Bằng không, nếu như không có đủ sức mạnh, ngay cả khi lần này không bị lấy đi vậy thì lần sau, lần sau thì sao?

“Cần phải tranh thủ thời gian, các chỉ nhánh đều phải quay về dòng họ, bằng không, dòng họ Slanka này của tôi, cũng sẽ dần biến mất…”

Anh ta từ từ nhắm mắt lại, cả người như chìm vào trong bóng tối.

Trong đại sảnh, không có bất kỳ một ai khác, anh ta cũng không cho phép bất cứ ai đến gần mình, ít nhất là tin tức anh ta bị thương, tuyệt đối không thể để bị lọt ra bên ngoài.

Âm thanh ngày càng nhẹ hơn, tất cả mọi thứ đều trở nên im lặng.

Trụ sở tổ chức sát thủ.

Lần đầu tiên được ngồi trên chiếc ghế dành cho vua, Dương Tử cảm thấy rất tuyệt vời.

Cái vị trí này, anh ta đã chờ đợi trong rất nhiều năm rồi.

Anh ta đã từng chưa bao giờ dám nghĩ đến, bởi vì anh ta chỉ là một con chó dưới quyền của Lý Phi Đao.

Lý Phi Đao là vua của tổ chức sát thủ!

Nhưng bây giờ, Lý Phi Đao gần tám mươi phần trăm là sẽ mất mạng, và nơi này, giờ đây sẽ trở thành vật sở hữu của anh tat Anh ta muốn điều khiển mọi thứ trong lòng bàn tay, chứ không chỉ là sát thủ trong tổ chức sát thủ, chỉ cần anh ta có ngôi vua này, chỉ cần anh ta có phần trong danh sách đó, có thể sửa tên của bất kỳ ai, sau đó anh ta có thể kiểm soát sự sống và cái chết của tất cả mọi người!

Hơn nữa chưa kể đến, những thông tin đó ở trên mạng, cũng đủ để khiến cho anh ta cảm thấy hài lòng, những điều mà anh ta chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Dương Tử ngồi trên ghế tựa, đưa tay ra vuốt v e, như xem chiếc ghế tựa này là ngai vàng.

“Phi Đao, anh đã ngồi ở vị trí này rất nhiều năm rồi, từ đầu đến cuối không bao giờ thay đổi” “Thế giới này đang thay đổi nhanh như thế nào, chẳng lẽ anh không biết? Vậy mà vẫn cứ tuỳ hứng như thế, vậy thì anh thực sự không có đủ khả năng để kiểm soát tổ chức sát thủ” Dương Tử nheo mắt, mỉm cười: “Nhưng cứ yên tâm đi, sau này tôi sẽ giúp anh chăm sóc cái tổ chức sát thủ này, ha ha hai” Anh ta đã nhận được tin tức, việc cùng hợp tác với Đặng Khẳng đã thất bại.

Đặng Khẳng chạy trốn trở về dòng họ Slanka, điều này lại khiến anh ta càng khó giấu diếm hơn.

Hệ thống tình báo tổ chức sát thủ không phải là một thứ đơn giản.

Anh ta muốn biết? Ái Ái Lục Nhiễm Phật Địa Địa Linh? Cái gì, cái gì có thể biết được.

Dương Tử ngồi trên chiếc ghế tựa đó, nhắm mắt lại, thoả thích tận hưởng, cảm giác đứng đầu này thật là quá tuyệt vời!

“Thủ lĩnh!” Ảnh Tử xuất hiện ở sau lưng anh ta.

Dương Tử rất thích người khác gọi mình là thủ lĩnh.

“Nói” “Bên ngoài có người muốn gặp ngài.” Âm thanh đó trầm lắng, không hề có chút cảm xúc, giống như một cái máy.

“Gặp tôi?” Dương Tử trố mắt: “Ai vậy?” “Người đó nói muốn đến đây để lấy lại tổ chức sát thủ” Dương Tử lập tức ngồi thẳng dậy, kéo máy tính ra, nhấn bàn phím bằng tốc độ thần tốc, trên màn hình xuất hiện ra một khuôn mặt, dường như đang nhìn chằm chằm anh ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi