SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

“Đã rất lâu rồi không đến đây, không biết các người có chút tiến bộ nào chưa” Anh đứng bất động ở trước cửa.

Không bao lâu, bên trong truyền đến tiếng bước chân, Giang Ninh ngẩng đầu nhìn, cửa được mở ra, mười mấy người lao ra, trong tay đều cầm vũ khí!

“Giết!” Không hề có chút mảy may do dự, người đứng đầu lao thẳng về phía Giang Ninh.

“Hừt” “Hừt” “Hừt” Giang Ninh như bị điện giật, âm thanh gầm vang, một cú đấm như muốn làm nổ tung, tựa như những lưỡi kiếm kia hoàn toàn không có gì đáng sợ hãi.

Cả người anh giống như một con rắn xông vào trong đám người, đấm từng nhát một, nhưng trong chốc lát, mười mấy kẻ sát thủ, tất cả đều không chịu nổi nữa.

“Xem ra thật sự không có tiến bộ gì cả” Giang Ninh nở nụ cười: “Dương Tử, cậu đừng chạy” Nói xong anh trực tiếp bước lên, đi thẳng vào cửa.

Đồng thời.

Bên trong tòa nhà, có một bóng người đang đi dạo trong sân, thậm chí còn đang ngậm một cây kẹo hồ lô trong miệng.

Khoé miệng A Phi nhếch lên một nụ cười, nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, anh ta khịt mũi hừ nhẹ.

Giang Ninh ngang nhiên lộ mặt, con chó Dương Tử e rằng có thể sợ hãi đến mức muốn tiểu ra quần, thế nên mới trực tiếp ra lệnh cho toàn bộ sát thủ ra đối phó với Giang Ninh, ngược lại, bên trong tòa nhà trở nên trống rỗng.

“Một đám nhát gan, năm đó không giết các người, là vì muốn cho đại ca Lý Phi Đao của các người mặt mũi.” “Vậy mà bây giờ lại dám đá Lý Phi Đao ra ngoài, thật không thể tha thứ được” A Phi lấy kẹo hồ lô ra, m*t một miếng, không nhịn được nói: “Đại ca lấy đâu ra đồ ăn vặt nhỉ? Cái nào cũng ngon như vậy. Không được, mình phải tự đi tìm hiểu xem” Anh ta một bên vừa nói vừa ăn, một bên đi về phía phòng máy tính của trụ sở tổ chức sát thủ.

Nơi ấy, có toàn bộ mạng lưới nội bộ của tổ chức sát thủ, nơi ấy là trung tâm cốt lõi!

Máy chủ mạng tình báo của anh ta ở ngay đây.

“PhichI” “PhichI” “Phich!” Ngoài hành lang, từ cái này đến cứ truyền đến âm thanh va đập nặng nề, giống như miếng thịt lợn bị đập mạnh vào tường sắt, thanh âm không lớn nhưng lại làm chấn động màng nhĩ của người nghe.

Hai tay Dương Tử run lẩy bẩy, đống ngọc bội và châu báu mà anh ta lấy được đều bị rơi xuống đất, thậm chí anh ta cũng không kịp nhặt nó lên.

Anh ta vội vàng nhét tiền mặt, thẻ và một ít vàng vào túi rồi kéo khóa kéo lên, ấy vậy mà cố gắng dùng hết sức kéo lên vẫn không nổi!

Xoẹt.

Chiếc túi bị xé toạc khiến cho chiếc hộp đựng vàng rơi xuống đất, làm cho Dương Tử vừa tức giận vừa lo lắng.

Anh ta lập tức cúi người, vươn tay nhặt lấy hai mảnh vàng, trực tiếp nhét vào trong túi, trên tay ôm cái túi rách nát, xoay người rời đi.

“Anh…” Nhưng vừa quay đầu lại, anh ta ngay lập tức như bị đóng đinh ở đó, không thể động đậy!

“Không sao, cậu cứ từ từ sắp xếp, nhặt hết những thứ trên mặt đất đi, đừng lãng phí” Giang Ninh đứng sừng sững ở cửa, trên tay anh vẫn còn nắm một người, đó là người mạnh nhất ở dưới quyền của anh †a, lúc này anh ta trông như một con chó chết, đầu óc rũ rượi, đã không còn phát ra bất kỳ tiếng động nào cả…

Yết hầu của Dương Tử trượt xuống, trong lòng anh ta nghĩ đến rất nhiều khả năng, làm sao có thể trốn thoát khỏi nơi này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi