SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

“Bị cậu đánh trọng thương ư?”

Ông ta do dự một lát, nhìn Giang Ninh: “Giang Ninh, chuyện này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Nếu không muốn nói thì cứ coi như tôi không hỏi gì đi, tuy rằng bây giờ tôi thật sự chẳng hiểu việc gì”

Giang Ninh ngẩng đầu, nhìn Đàm Hưng, lắc đầu.

Anh không thể nói.

Đừng nói là Đàm Hưng, ngay cả bản thân Giang Ninh cũng hoàn toàn không hiểu được.

Chuyện đã xảy ra đến nước này, anh cũng có thể đoán trước, nhưng dù vậy điều này vẫn khiến anh ngạc nhiên như cũ, khiến anh….. Có hơi khó có thể tiếp thu được.

Nhìn tình cảnh đã xảy ra từ nãy đến giờ, đột nhiên Giang Ninh có hơi muốn cười.

Đến tận giờ khắc này, anh mới thật sự hiểu được cục diện hiện tại cũng không quá lớn, mà nếu nói lớn thì cục diện lớn nhất đã bắt đầu từ lúc bản thân mình bị mang đi lúc đứng trên phố rồi.

“Cứ nghe theo lời tôi nói mà làm đi.”

Giang Ninh nói.

“Tôi hiểu rồi”

Đàm Hưng không hỏi nhiều, ông ta có thể thấy tâm trạng lúc này của Giang Ninh cũng rất phức tạp.

E rằng ngay cả Giang Ninh cũng không hiểu rõ được mọi chuyện.

Ông ta đứng lên, xoay người rời đi mà không nói một lời nào nữa.

Trong phòng trà cũng chỉ còn lại hai người Giang Ninh và Lý Phí Đao.

“Thật sự khiến người ta vô cùng ngạc nhiên, nhưng chắc hẳn anh cũng đã có sự chuẩn bị rồi nhỉ”

Lý Phí Đao hiểu Giang Ninh.

Giang Ninh không phải là loại người sẽ bị người ta sắp xếp.

Nếu anh bày ra cục diện này thì anh cũng đã phát hiện ra điều gì đó, vậy nên Giang Ninh mới thử, hiện tại anh mới có thể xác nhận suy đoán của mình là đúng.

“Bất kể thế nào, tôi nhất định phải biết lý do”

Giang Ninh nói: “Nếu ông ấy thật sự làm sai……

Anh dừng lại không tiếp tục nói nữa.

Giết ông ta sao?

Trái tim Giang Ninh đột nhiên đập nhanh hơn!

Lý Phí Đao không có tiếp tục hỏi, anh ta uống một hơi hết ba ly trà, đổi lại là anh ta thì cũng khó có thể lựa chọn.

Loại chuyện này mà xảy ra với bất kỳ người nào thì cũng rất khó để ra quyết định được, càng không cần phải nói đến Giang Ninh là một người biết tri ân báo đáp, trọng tình trọng nghĩa.

“Nếu anh cần gì thì cứ nói với tôi”

Lý Phí Đao không nói thêm gì, đứng dậy rời đi, anh ta nên để Giang Ninh yên lặng ở một mình trong chốc lát.

Tin tức nhanh chóng được truyền ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi