SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Một cao thủ giỏi đến không thể đo đếm được, hôm nay cũng thiếu chút chết ở chỗ này.

Hiện trường có thể nhìn thấy rõ ràng có dấu vết của trận đánh nhau kịch liệt, bọn họ không cần nghĩ cũng biết, vừa mới nơi này xảy ra một trận chém giết điên cuồng cỡ nào.

“Đem ông ta đi”

Anh Cẩu nhẹ giọng nói.

Mấy người lập tức nâng chủ thượng, yên lặng rời đi.

Mưa gió của việc quyền phổ Đông Hải bị trộm rất nhanh đã lắng xuống.

Dù là có người nghi ngờ danh tiếng của cấm địa Đông Hải có còn như cũ hay không, nhưng không có một người dám tự mình đi xem thử.

Bởi vì, cái tên Giang Ninh này, vẫn như cũ có sức mạnh uy hiếp của Thủy tổi Võ quán Cực Đạo, gỡ xuống tất cả lớp bảo vệ, bên trong phòng trưng bày, đặt quyền phổ, cũng công khai nói rõ chỉ là đồ giả.

Thì còn có người nào sẽ đặt mình vào nguy hiểm, vì một chút đồ giả mà gây sự ở Đông Hải, tự tìm đường chết.

Lúc này bên trong võ quán, trong một gian phòng, cửa phòng đóng chặt.

Bên ngoài, mười mấy người của anh Cẩu người đứng tại đấy, sắc mặt nghiêm túc, không dám có chút lười biếng.

“Đại ca, người ở bên trong”

Giang Ninh tới, anh Cẩu lập tức tiến lên: “Không chết, nhưng cách cái chết cũng không xa”

Anh ta nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Giang Ninh, không dám nói lời nào.

Thân phận thật sự của Chủ Thượng, anh Cẩu không biết, nhưng anh ta biết được rằng chắc chắn Giang Ninh có quan hệ với người này, vì anh ta có thể nhìn ra được.

Tâm trạng của Giang Ninh có hơi không vui.

“Ừ, mọi người vất vả rồi”

Giang Ninh chỉ gật đầu, võ vai anh Cẩu, sau đó kéo cửa rồi đi vào.

Cửa lần nữa được đóng lại.

“Anh Cẩu, Chủ Thượng này có phải là người quen của đại ca…? Ông già này từ đâu xuất hiện ra vậy…?”

“Chuyện này, đổi lại nếu ai đã từng gặp chuyện này thì cũng đều rất khó chịu, người làm nhiều điều ác, kết quả lại là người thân thiết với mình”

Anh Cẩu nhíu mày, hừ một tiếng: “Cho dù có ra sao thì em cũng không quan tâm, nếu đại ca quyết định làm chuyện gì thì em cũng đều sẽ nghe theo đại cal”

Anh quay đầu lại trong phòng khách tất cả những người khác đều gật đầu.

Giang Ninh đi đến đầu giường, anh nhìn thấy có người nằm ở đó, khuôn mặt làm anh thấy rất lạ lẫm.

“Đến lúc này rồi, còn không cho mọi người thấy khuôn mặt thật của sư phụ sao?”

Vẻ mặt của anh có chút phức tạp, hơi khó tin được hoặc là không muốn tin tưởng.

“Ha ha”

Nghe thấy âm thanh, Chủ Thượng nằm trên giường mở mắt ra, ông ta đưa tay sờ nhẹ lên vành tai của mình, xé ra một miếng mặt nạ bằng da mỏng!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi