SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

“Không thấy người phụ nữ nào”

Đàm Long cố ý nhìn thử: “Trông bọn họ không có ý tốt, còn có mấy cao thủ…”

Anh ta chưa nói xong thì Giang Ninh đã đi ra ngoài rồi.

“Cụ Đàm?”

Đàm Long hơi lo lắng, nhìn Đàm Hưng: “Có ba người đến, khí tức trên người họ rất quái lạ, có vẻ thực lực không thấp, chỉ sợ đến gây chuyện”

“Hừ, gây chuyện sao?”

Tông sư Bát Cực Quyền hừ một tiếng, bẻ khớp tay một cái, tiếng răng rắc vang lên lanh lảnh: “Vậy để bọn họ làm ầm lên thử xem!”

Ông ta vừa dứt lời thì mấy người già ở đó đứng lên hết.

Bọn họ chưa từng tức giận như lúc này.

Mấy người đó cứ tới cửa gây sự liên tiếp, cho rằng võ quán Cực Đạo của bọn họ không còn ai thật sao?

Ngày hôm nay, cho dù Giang Ninh không ra tay thì bọn họ cũng sẽ ra tay, để mấy dòng họ lánh đời đó mở mắt to ra mà nhìn người trong giới giang hồ không phải là người có thể để mặc bọn họ thích làm gì thì làm!

Ở cửa lớn của võ quán Cực Đạo.

Phương Hạ đứng đó, không xông thẳng vào trong.

Anh ta nhìn xung quanh, hơn một trăm người vây quanh bọn họ, từ lúc bọn họ bước vào Đông Hải đã bị người ta theo dõi rồi.

Không thể không nói, phòng ngự của Đông Hải quả là nghiêm ngặt, mấy người phía Giang Ninh cũng không đơn giản chút nào.

Nhưng dù có nhiều người thì làm được gì?

Đám người đó ở trước mặt một cao thủ chân chính cũng chỉ như một lũ giun dế, bầy kiến hôi bị bọn họ dẫm chết chỉ bằng một phát đạp mà thôi.

“Nhìn cho rõ, đây là lệnh bài của nhà họ Phương!”

Phương Hạ lấy lệnh bài của nhà họ Phương ra, trên đó có hình một đám mây đỏ, chính là một hình thức thể hiện khác của chữ “Phương”, toát lên vẻ rất đặc biệt.

Giang Ninh bước ra, nhìn chằm chằm Phương Hạ.

“Có đưa người đến không?”

Anh nhìn quanh một vòng không nhìn thấy người phù hợp với những gì được miêu tả thì sâm mặt xuống.

“Anh chính là Giang Ninh sao?”

Phương Hạ hơi ngẩng đầu lên với thái độ bao quát nhìn chằm chằm vào Giang Ninh: “Phương Hồng Sơn là do anh đả thương”

“Còn có mấy người làm của nhà họ Phương cũng là do anh gi ết chết hay sao?”

Ở trong giọng nói của cậu ta còn mang theo một loại miệt thị.

Giống như việc xung quanh có cả một đám người vây quanh thì cậu ta cũng sẽ không để ý.

“Xem ra là Phương Hoàng Sơn không có truyền lại lời rồi”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi