SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Chưa kể, Phương Hạ còn đang ở Đông Hải, nếu Giang Ninh xảy ra chuyện gì, vậy Phương Hạ cũng nhất định không thể sống được, chắc chắn là thế.

Cho dù bọn họ có thể đối phó được với Giang Ninh, cũng khó có thể cứu người rời khỏi Đông Hải. Cái tên của khu đất cấm này đã ăn sâu vào tâm trí họ.

“Tôi đợi anh ta ở cửa”

Bóng lưng Giang Ninh biến mất, chỉ để lại một câu nói này.

“Chủ nhân, không thể để anh ta mang Phương Thu đi!”

Có người lên tiếng, giận dữ nói: “Anh ta muốn bắt ai đi thì bắt, nhà họ Phương còn gì là uy nghiêm để nói nữa?”

“Chủ nhân, thằng nhãi này quá kiêu ngạo! Giết nó đi!”

“Uy phong của nhà họ Phương sao có thể để bị khiêu khích như vậy. Chủ nhân, để chúng tôi giết anh ta!”

Không ít người la lên, không chịu được sự phách lối của Giang Ninh.

Đây là nhà họ Phương, là Dòng họ lánh đời!

Không nói tới quá khứ, xưa nay chưa từng có ai dám lớn mật bước vào nhà họ Phương nói muốn đưa ai đi liền mang người đó đi. Cho dù là hiện tại bọn họ cũng không bao giờ cho phép.

Mặt Phương Uy không cảm xúc, ánh mắt sâu xa không dứt như đang suy nghĩ cân nhắc gì đó.

Giang Ninh là hạng người gì ông ta không hề biết, nhưng ông ta chắc chắn nếu mình không nghe theo Giang Ninh thì Phương Hạ nhất định sẽ không sống được.

Thủ đoạn độc ác còn chưa đủ, dám đến cả núi Chung Nam? Đến nhà họ Phương của ông ta?

“Thả Phương Thu ra”

Phương Uy hét lên.

“Chủ nhân!”

“Câm miệng!”

Phương Uy tức giận hét lên: “Ông là chủ nhân hay tôi là chủ nhân? Chỉ là một Phương Thu, sống hay chết không quan trọng, nhưng mà Phương Hạ tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì!”

Ông ta ngẩng đầu, liếc mắt nhìn địa lao trong hang núi.

Chỉ cần Phương Nhiễm vẫn còn ở đây, Giang Ninh nhất định sẽ quay lại.

Chờ Phương Hạ bình an trở về thì đó chính là ngày tàn của bọn Giang Ninh!

Cổng chính nhà họ Phương.

Giang Ninh đứng ở đó, chẳng bao lâu Phương Thu đã được người đưa ra ngoài, vẻ mặt mệt mỏi đầy nghi hoặc.

Anh ta không biết tại sao Giang Ninh lại muốn đưa anh ta đi, muốn giết anh ta hay sao?

“Nhà họ Phương, lấy mạng của cậu để đổi lấy mạng Phương Hạ”

Giang Ninh dường như biết Phương Thu đang suy nghĩ gì, thẳng thắn nói: “Tôi nói rồi, mạng của cậu đối với nhà họ Phương không có bất kỳ giá trị gì cả, giờ tin chưa?”

Sắc mặt Phương Thu tái nhợt, suýt chút nữa không thể đứng vững.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi