SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Ánh mắt của người đàn ông mang bịt mặt thay đối, anh ta không quan tâm nhiều như thế, tấn công Phương Hạ càng thêm ác liệt hơn, một cước đá Phương Hạ bay lên không trung.

Một chiêu không thể giết được Phương Hạ, anh ta không còn thời gian, chỉ có thể xoay người chạy trốn.

“Đuổi theo!”

“Bắt lấy hắn! Không cho hắn chạy trốn!”

“Mau đuổi theo!”

Trong phòng, Phương Hạ ngã xuống đất, xương trong lồ ng ngực vừa nối chưa được bao lâu, nay lại bị đứt gãy ra, cơn đau đớn khiến anh ta nhe răng trợn mắt, cả người gần như co quắp lại.

“Nam Sơn! Nam Sơn!”

Phương Hạ gầm lên: “Mày vậy mà lại dám giết tao!”

“Mày thật là to gan!”

Anh ta nghiến răng, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lấm tấm từ trên trán không ngừng rơi xuống.

“Người vẫn chưa chết”

Một giọng nói truyền đến.

Phương Hạ ngẩng đầu lên nhìn, là anh Cẩu.

Người đàn ông này khiến cho anh ta sợ hãi!

Sau lưng anh Cẩu, là Giang Ninh!

Người đàn ông này có thể khiến anh ta tuyệt vọng!

“Thật sự không ngờ, vậy mà lại có người muốn giết anh, điên cuồng như vậy, ở Đông Hải của tôi, mà cũng dám đến ám sát”

Giang Ninh liếc mắt nhìn Phương Hạ, để mặc cho anh ta ngồi dưới đất, cũng không bảo người đến đỡ anh ta dậy: “Phương Hạ, xem ra có người không muốn cậu sống”

Phương Hạ không nói.

Gương mặt anh ta lạnh lùng, hừ một tiếng.

“Là ai?”

Giang Ninh hỏi: “Ai muốn giết cậu”

“Chuyện này không liên quan đến anh!”

Phương Hạ hét lên: “Anh đã đến nhà họ Phương rồi chứ?

Đưa người anh muốn đưa đi rồi sao, nếu như đã đưa đi rồi, thì xin mời anh tuân thủ ước định, thả tôi ra!”

Giang Ninh lắc đầu.

“Người tôi muốn đưa đi, không chịu rời đi”

Anh liếc nhìn Phương Hạ: “Chẳng qua, nhà họ Phương đã lấy người đổi mạng cho cậu, cho nên tôi có thể thả cậu đi.”

Phương Hạ giật mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi