SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Ánh mắt vừa rồi của A Phi…

Tiểu Triệu cảm thấy đầu óc mình đã rối loạn cả. Bình thường cô ấy đều ỷ vào sau lưng có Lâm Vũ Chân với Giang Ninh chống lưng mà không kiêng nể gì bắt nạt A Phi, nhưng bây giờ cô ấy đột nhiên cảm thấy, là A Phi đã luôn nhường mình.

Nếu không phải vậy thì cô ấy sao có thể bắt nạt được A Phil Ngày hôm sau.

Đám người A Phi đi Đông Hàn trước, chỉ tiết hợp tác cụ thể vẫn còn phải bàn bạc với Lý thị ở Đông Hàn. Còn Giang Ninh thì phải đợi động tĩnh phía Đông Hàn, qua mấy ngày sau mới đi.

Trên máy bay, A Phi dựa vào ghế, nhắm mắt ngủ, còn Tiểu Triệu thì luôn ôm laptop, tập trung nghiên cứu Lý thị, chuẩn bị cho việc hợp tác.

Cô ấy biết lần này tới Đông Hàn chắc chắn sẽ không thuận lợi như thế, nhưng Giang Ninh với Lâm Vũ Chân đã rất tin tưởng giao nhiệm vụ cho mình thì cô ấy không thể để họ thất vọng, để những đồng nghiệp của Lâm thị thất vọng.

Máy bay đã tới Hán Đô, thành phố lớn nhất Đông Hàn.

Một đoàn người vừa mới ra khỏi sân bay quốc tế Hán Đô thì điện thoại của Tiểu Triệu vang lên, cô ấy nhất thời nhíu mày.

“Gì cơ? Không có thời gian? Không phải cậu là người đón sao, sao cậu nói không có thời gian?”

Tính tình nóng nảy của Tiểu Triệu bỗng nổi lên, nhưng cô ấy nén giận không phát tiết: “Tôi biết rồi.”

Cô ấy cúp máy, nhìn A Phi: “Người mà Lý thị sắp xếp đón chúng ta không tới được, nói không có thời gian.”

A Phi khẽ nhíu mày.

Chuyện này coi như là lễ nghi tối thiểu, đặc biệt đây là cơ hội để có thể dễ nói chuyện vậy mà không tới, lại còn tùy tiện nói một câu không có thời gian.

Đây nào phải không có thời gian, đây là đòn ra tay phủ đầu bọn họ thì đúng hơn.  Anh ta nhìn đám người Tiểu Triệu.

Họ đều là lần đầu tiên tới thành phố này, không quen hoàn cảnh, ngôn ngữ thì không biết, dù có phiên dịch cũng khó tránh khỏi sẽ có hơi không thoải mái. Tải app truyệnhola đọc nhiều nhé!

“Không sao, chúng ta tự sắp xếp thì được rồi.”

A Phi nói: “Tôi rất quen thuộc với Hán Đô này.”

Giọng điệu bình tĩnh của anh ta khiến Tiểu Triệu bỗng chốc bình tĩnh lại.

A Phi thành thạo bắt xe taxi, nói ra tên khách sạn, giống như đã sống ở đây rất lâu, khiến Tiểu Triệu có hơi ngạc nhiên.

Rốt cuộc A Phi này đã trải qua những gì, sao hình như không giống bình thường cho lắm!

Bình thường A Phi rất tùy tiện, bản thân bị mắng cũng không cãi lại mà còn bấm bụng chịu, yêu cầu mình không được tức giận, thoạt nhìn giống một cậu em trai.

Nhưng tiếp xúc càng nhiều, Tiểu Triệu càng cảm thấy thật ra A Phi biết rất nhiều thứ.

Từ việc nhỏ như sửa cái máy tính, cho tới việc lớn sắp xếp lịch trình ngay tại chỗ nâng cao hiệu suất công việc, thậm chí… cô ấy phát hiện, dường như không có gì làm khó được anh ta.

Hiện giờ khi đã tới Đông Hàn, xa lạ với nơi sống, còn A Phi thì đã sống ở đây mười năm, đã quá quen thuộc với nơi đây.

Khách sạn đã thu xếp ổn thỏa.

Tuy đẳng cấp khách sạn không được coi là cao, nhưng ở một thành phố lớn như Hán Đô cũng coi như cũng khá.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi