SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

“Anh Hứa cũng không dai sức lắm nhỉ, sao nhanh thế này đã ra ngoài rồi”

“Bọn mày..”

“Đi một chuyến nhé, anh em nhà mình, cũng không thể vứt bỏ được nhỉ?”

Nói xông, hai người cũng không cho Hứa Phong eơ hội mở miệng, một trái một phải kẹp gấ ở giữa rồi xách đi.

Gã bị trùm một cái mũ màu đen che kín mặt, Hứa Phong cũng không biết là mình đang bị mang đi đâu.

Gã hoảng loạn thật rồi.

“Aaaaa”

Bồng nhiên chiếc mũ trùm mặt bị lấy ra, ánh sáng chiếu thẳng vào mắt khiến cho Hứa Phong không nhịn được kêu lên một tiếng, gã mở mắt ra, thích ứng với ánh sáng xong mới nhìn thấy mười mấy tên thuộc hạ của mình, lúc này đang quỳ dưới đất, tên nào tên nấy đều cúi thấp đầu, không ừ hử gì.

“Anh Hứa?”

Giang Ninh ngồi phía trên, nhìn Hứa Phong: “Lần đầu.

gặp mặt, tao xin tự giới thiệu, tao tên Giang Ninh”

“Đông Hải là của tao.”

Câu tiếp theo khiến cho hầu kết Hứa Phong vô thức trượt lên trượt xuống, Đông Hải là của người tên Giang Ninh, vậy Hoàng Ngọc Minh là ai? Mà hắn có thân phận gì.

“Hoàng Ngọc Minh chỉ là người làm việc cho tao mà thôi”

Câu thứ hai của Giang Ninh đã làm Hứa Phong hiểu ngay lập tức, cũng bị doạ đến mặt tái mét.

“Gan anh Hứa cũng không nhỏ nhỉ, đến Đông Hải gây chuyện, hình như tao có nói rồi mà, Đông Hải là địa bàn của tao, không cho phép bất cứ ai đến gây chu mày nghe không hiểu hay là không thèm để trong lòng thế?”

“Mày đừng giả bộ phô trương thanh thế với tao!”

Hứa Phong hít sâu một hơi: “Đông Hải không phải của mày, hừ! Tao nói cho mày biết, người trên tỉnh đều nhìn chăm chẳm vào đây, đến lượt mày làm chủ chắc!”

Bọn Chương Trình chắc chắn đã chuẩn bị ra tay rồi, đến lúc đó đại lão trên tỉnh bao vây, Giang Ninh cùng với những người này sẽ phải chết!

Đông Hải, sẽ trở thành một miếng thịt béo bở cho chúng tranh chấp và chia nhau.

“Sao, người trên tỉnh đều nhìn chằm chằm vào tao à?”

Hứa Phong không nhìn thấy chút sợ hãi hoặc lo lắng nào.

trên mặt Giang Ninh, mà trái lại, Giang Ninh lại hưng phấn nhiều hơn, tựa như chờ đợi ngày này đã từ lâu lắm rồi.

Người này điên rồi à?

“Bọn họ, tao không thèm quản, chuyện của chúng ta ở đây, tao sẽ tính từng món một”

Giang Ninh chỉ vào mười mấy tên nói: “Bọn họ phá chuyện làm ăn của tao, nghỉ một ngày, tổn thất không nhỏ, còn phá hỏng không ít đồ, cũng phải đền chứ nhỉ?

Chuyện quan trọng nhất là bọn mày đánh anh em tao bị thương, vậy thì hậu quả trở lên nghiêm trọng rồi”

“Tao không bắt nạt mày, tao không tính mấy chuyện mày đánh anh em tao nữa, nhưng tiền bồi thường thì một đồng cũng không thể thiếu”

Hứa Phong phẫn nộ, tên này nói chuyện kiểu gì đấy?

Không tính toán chuyện đánh người, nhưng vẫn phải trả tiền bồi thường.

Gã không nhịn được cười lạnh: “Muốn tiền? Mày muốn bao nhiêu?”

“Tao tính sơ qua rồi, tám mươi triệu, tiền được chuyển vào thẻ thì tao sẽ thả bọn mày ra, không có tiền, vậy thì ngại quá, tao có trồng ít rau vùng ngoại ô, còn thiếu chút phân bón đây”

Đồng tử Hứa Phong co lại, gã cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng gã.

“Mày dám giết tao?”

“Mày cho rằng Chu Hoa lợi hại? Hắn ta đã trở thành phân bón từ lâu rồi”

Nghe câu này xong, Hứa Phong không còn sức lực gì nữa, sợ đến cả người run rẩy, Chu Hoa vậy mà rơi vào tay những kẻ này, hắn thật sự bị lôi đi làm phân bón rồi sao?

“Tám mươi triệu..” Hứa Phong nghiến răng, tất cả tài sản của gã, hiện giờ có thể đổi thành tiền mặt cũng chỉ được tám mươi triệu, Giang Ninh muốn rút sạch của gã!

“Quy tắc của tao chính là như vậy, giờ là tám mươi triệu, một phút sau là tám mươi lăm triệu, sau đó là chín mươi triệu, một phút tăng năm triệu.”

Giang Ninh rút điện thoại ra, nhìn thời gian: “Ba mươi giây đã trôi qua”

Hứa Phong tức đến suýt nữa thì phun một búng máu.

“Mày…mày quá ngông cuồng rồi đấy!”

Hứa Phong giận điên lên.

“Bốp!”

Anh Cẩu giơ tay tát khiến Hứa Phong ngã lăn ra đất, sau đó gã đe dọa nói: “Nói chuyện lễ phép!”

“Mày.”

“Năm mươi giây”

Giang Ninh tiếp tục hờ hững nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi