SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

“Cộp!”

Giang Ninh đi về phía của anh ta.

Ngay lập tức, mặt của Lý Văn Sinh trở nên trắng bệch, cả người cứ như rơi xuống vực sâu!

“Anh không nên tới tìm tôi.”

Giang Ninh đi đến trước mặt Lý Văn Sinh: “Vốn là anh có thể sống rồi.”

“Giang…”

Lý Văn Sinh há miệng ra, sau đó anh †a lại đột nhiên nói không nên lời, vì một thứ chất lỏng màu lục đã tràn ra từ trong miệng của anh ta.

Cảm giác ê ẩm khiến cả người Lý Văn Sinh run lên bần bật.

Anh ta sợ đến mức sắp chết tới nơi] Bịch!

Giang Ninh còn chưa chạm gì tới anh ta, anh ta đã ngã thẳng xuống, cả người run rẩy hai cái, trừng to mắt.

Dường như anh ta còn muốn nói ra hết lời mà mình chưa nói được.

Tiếc thay, Lý Văn Sinh đã không còn cơ hội đó nữa.

Giang Ninh chẳng thèm liếc anh ta lấy nửa cái, lập tức đi ra cửa.

Ở bên ngoài, một người kêu thảm lên, run rẩy ôm lấy hai gối của chính mình, rồi ôm lấy bụng mình, hệt như sắp chết vậy!

Hơn ba trăm người, trừ Phác Đại Thành vẫn còn ngồi trên xe lăn bên ngoài ra, thì không còn ai sống sót nữa.

Bồng nhiên Phác Đại Thành thấy vô cùng may mắn. May mà hai chân anh ta đã bị Giang Ninh đánh gãy rồi. Nếu không, hôm nay, anh ta sẽ còn bị đánh cho một lần nữa!

Hơn ba trăm người!

Lần trước hai người Giang Ninh và A Phi đánh cho hơn hai trăm người ra bã.

Hôm nay Giang Ninh không ở đây, anh ta cứ cho là bấy nhiêu người đây đủ để san bằng võ quán này rồi, có ai ngờ đâu…

Đám người này đáng sợ hệt như sói vậy!

VATÌT Anh ta giật giật môi: “Anh giết hết số cao thủ rồi?”

Giang Ninh còn sống đi ra, vậy chỉ có một kết quả này thôi.

Hai mắt Phác Đại Thành đỏ bừng, muốn khóc cũng không khóc được, muốn chạy trốn lại không có dũng khí trốn, ngay cả hai câu nói xin tha thứ, anh ta cũng không biết phải mở miệng như thế nào.

Giang Ninh không hề trả lời, đi đến trước mặt Phác Đại Thành, đưa tay võ võ lên vai người đó.

Vẻ mặt của Phác Đại Thành lại thấy khó coi.

Loại cảm giác này giống như là thần Chết võ vào vai vậy, muốn dẫn linh hồn của anh ta đi, một nửa cũng không còn!

“Làm người không thể bá đạo như Vậy đâu. Tôi tha cho anh một đường sống, nhưng các người lại tiếp tục gây sự, muốn ăn hiếp chúng tôi sao?” anh Giang Ninh nói: ‘Nếu các người đã thích chơi, vậy tôi có thể chơi với các người!”

“Tôi đợi người sau lưng các người đến mời tôi, ngoan ngoãn nói xin lỗi với tôi.

Giang Ninh nói xong thì quay người đi mất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi