SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Giang Ninh cũng chỉ trả lời anh một câu đơn giản như vậy.

Nhưng chỉ là một câu nói đơn giản này khiến cả người Trương Hằng run rẩy, chỉ trong nháy mắt con mắt anh đỏ lên!

Con chip của chính mình!

Loại đồ vật được coi là mạch máu của công nghệ cao, từ đầu đến cuối bị người khác khống chế điều khiển, người ngoài nghề không biết điều này có ý nghĩa gì, nhưng những tinh anh làm trong ngành nghề như Trương Hằng thì biết rất rõ ràng là đằng khác.

Không có chíp điện tử mà mình tự nghiên cứu phát minh ra, chẳng khác nào là bị người bóp lấy cổ họng của mình, vận mệnh của mình hoàn toàn nằm trong tay người khác và bị người khác quyết định!

“Chúng ta cần phải có con chip của chính mình, cho nên chúng ta cần nhân tài có thể nghiên cứu ra con chip thuộc về chúng ta, mà anh chính là người mà tôi cần.”

Giang Ninh chân thành nói: “Đương nhiên, tôi sẽ không bắt buộc anh, cho dù tôi có năng lực như thế tôi cũng sẽ không ép buộc anh, anh có thể cân nhắc mấy ngày sau gửi cho tôi một câu trả lời chắc chắn.”

“Không cần.”

Trương Hằng hít sâu một hơi, âm thanh run rẩy nói: “Tôi đi với anh!”

“Chỉ cần Lý thị bên này……”

“Bên này không cần lo lắng, Lý thị hiện tại là đối tác hợp tác của Lâm thị, có tài nguyên hay phát minh kỹ thuật gì mới đều cùng nhau hưởng lợi, đầu quân cho Lâm thị anh sẽ có được càng nhiều hơn khi ở Lý thị.”

“Đương nhiên,” Cả nhà lên trên app truyệnhola nhé!

Giang Ninh nở nụ cười: “Tôi biết đối với anh mà nói, ý nghĩa của tiền tài thua xa giấc mộng trong lòng của anh.”

Trương Hằng gật đầu.

Cảm xúc của anh có chút kích động, còn có một chút không thể tin được, mình vậy mà lại bởi vì mấy câu của Giang Ninh, liền đưa ra quyết định quan trọng như thế.

Gia đình của anh đang sinh sống ở nơi này, con của anh cũng đang ở chỗ này, nhưng cha mẹ của anh ở trong nước, bạn bè anh chị em họ hàng đều ở trong nước, lòng ở trong nước, tâm hồn cũng ở trong nước!

Con chip của chính mình……

Mười mấy năm trước anh cũng là bởi vì câu nói này mà lựa chọn cái chuyên ngành này, cho tới bây giờ mới có cơ hội đi thực hiện nó.

“Lâm thị sẽ cho anh cơ hội thực hiện giấc mơ đó.”

Giang Ninh nói.

Anh biết muốn đào được người về làm việc cho mình không chỉ cần có tiền tài, có địa vị và các loại hứa hẹn.

Đối với người tài giỏi như Trương Hằng mà nói, có một thứ quan trọng hơn mà người khác không bao giờ cho được, nhưng Giang Ninh có thể, Lâm thị có thể.

Giang Ninh ngồi ở đó, khiến cho người ta có cảm giác rất trầm ổn, lời anh nói ra dễ dàng làm cho người khác tin phục, thậm chí là không thể giải thích được sự tín nhiệm từ đáy lòng bọn họ phát ra là gì.

Không thể nào hiểu được, càng không có cách nào giải thích.

“Cậu Giang,’ Trương Hằng đưa Giang Ninh đến cổng Lý thị, cảm xúc thoáng bình phục lại: ‘Nếu như Lâm thị thật sự muốn mở ra một con đường mới, có mấy người anh nhất định phải mời được bọn họ về nước!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi