SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

khóe mắt của Heisen co rúm lại, dù sao thì anh ta cũng là người đã từng trải qua sóng to gió lớn, giờ phút này cũng không có cái gì quá mức bối rối.

Thấy Giang Ninh chủ động châm lửa cho mình, anh thầm nghĩ người trước mắt này chắc là biết công ty Tescon rất lợi hại, chắc là sẽ không dám làm chuyện gì quá mức đâu.

“Không sai, tất cả người ở chỗ này đều thuộc quyền cai quản của tôi, thằng oắt cậu tùy tiện xông vào, chắc là đã biết sẽ có hậu quả gì rồi?”

“Bail”

Heisen vừa mới nói dứt lời, Giang Ninh đột nhiên duỗi một bàn tay ra, hung hăng đập xuống trực tiếp đập cho Heisen xoay mòng mòng ngồi bệt xuống mặt đất.

Điếu thuốc lá rơi lả tả trên mặt đất, tia lửa tung tóe!

A “

Heisen giận dữ tay chỉ vào Giang Ninh, vừa định nói chuyện thì thấy ánh mắt của Giang Ninh, trong nháy mắt liền lạnh băng!

Giống như anh đang bị người ta bóp lấy yết hầu, không thể động đậy được!

“Anh là người chịu trách nhiệm ở đây thì tốt quá; Giang Ninh gật đầu: “Bây giờ tôi muốn thông báo cho anh một tin tức, tôi muốn tiến sĩ La Lâm.”

“Cậu đừng năm mớơ…..

“Tôi đây là đang thông báo, chứ không phải thương lượng với anh.”

Giang Ninh nói: “Nếu có ý kiến gì, anh có thể tham khảo bọn họ xem như thế nào.”

Ngón tay anh chỉ về phía mười mấy người đang nằm trên mặt đất, Heisen lập tức ngậm miệng không nói gì nữa.

Gấy tay gấy chân, không phải là thứ anh ta có thể chịu đựng được.

“Tiến sĩ La, đơn nghỉ việc đã viết xong chưa.”

Giang Ninh không để ý đến Heisen nữa, quay đầu nhìn La Lâm, thấy anh nhẹ gật đầu: “Viết xong rồi thì tốt, đi thôi bà La đã lên máy bay rồi, sẽ ở trong nước chờ anh quay về.”

“Được! Được!”

Hô hấp của La Lâm dồn dập còn có chút không thể tin được, cái người ở tiệm bánh cho mình tờ giấy nhỏ kia, vậy mà có thể tuỳ tiện tiến vào trong công ty Tescon như thế.

Anh nhìn Heisen một chút do dự một hồi, muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng vấn là không nói, đi theo sau lưng Giang Ninh nhanh chóng rời đi.

Thấy Giang Ninh rời đi, Heisen lập tức đứng lên, cầm điện thoại lên: “Người đâu! Người đâu! Tất cả các người đang làm cái gì hả? Người cũng bị người ta dẫn đi rồi, các người đang làm cái gì vậy hả! Mau dẫn theo người bắt về cho tôi!”

Cùng lúc đó.

Giang Ninh mang theo La Lâm, giống như là đang đi ở một nơi không có người vây.

Suốt một đường vắng vẻ, căn bản cũng không có bất kỳ trở ngại nào.

Xa xa có thể nhìn thấy mấy người mặc đồng phục, ngồi tựa ở trên tường đầu đều nghiêng sang một bên, tất cả bọn họ đều ngất hết rồi.

“Chỉ là ngủ thiếp đi mà thôi.”

Giang Ninh nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi