SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Chỉ mất chưa đầy một năm, nhà họ Lâm ở một thành phố nhỏ đột ngột nổi lên trở thành một tập đoàn đa quốc gia.

Ai có thể làm được?

Ngay cả khi có tập đoàn lớn chống lưng, thậm chí có thêm sự hỗ trợ của các thế lực lớn của thế giới thứ ba, e rằng đó cũng không phải là một nhiệm vụ dễ dàng.

Nhưng nhà họ Lâm nổi lên như thế này, xem ra cũng không uổng công trong quá khứ.

Điều kinh hoàng hơn là thành phố Đông Hải.

Không hổ là cấm địa.

“Cậu Giang là một cao nhân, cậu ta muốn làm gì đều tự có sắp xếp, chúng †a không thể can thiệp, càng không thể tác động đến cậu ấy.”

“Ba, con cảm thấy sự kính trọng của ba đối với anh ta có hơi quá rồi.”

Lệ Tuyên Hoành vẫn có chút không phục: “Đúng là chúng ta từng đắc tội anh ta, nhưng anh ta cho chúng ta đến nơi quỷ quái này chúng ta cũng đã làm theo ý anh ta rồi, cũng đã trả hết nợ rồi.”

Anh ta muốn đợi thời cơ tái thiết lập nhà họ Lệ.

Anh ta muốn lấy lại toàn bộ những gì đã mất.

“Hồ đồ.”

Lệ Chính Thương nghe vậy nhíu mày, tức giận mắng: “Đã là lúc nào rồi mà con còn nói mấy điều này. Ba có từng nói với con đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta chưa?”

Ông ta lạnh giọng mắng, Lệ Tuyên Hoành không dám lên tiếng.

“Đời này quan trọng nhất là phải biết năm bắt cơ hội, sở dĩ ban đầu nhà họ Lệ có thể vươn lên vì chúng ta nắm bắt được cơ hội ra nước ngoài của các doanh nhân Hoa kiều, nhưng con đường này đã sai.”

“Dù không có cậu Giang dạy dỗ chúng ta, thì sớm muộn cũng có cậu Tần cậu Trương đến dạy chúng ta, đến lúc đó chúng ta phải trả cái giá lớn hơn nữa.”

Lệ Chính Thương thẳng thắn nói: “Lẽ nào con không nhìn ra được ý tốt của cậu Giang sao?”

Lệ Tuyên Hoành mở miệng muốn nói thật sự không nhìn ra, nhưng lời đến miệng lại không dám nói ra.

So về tâm nhìn, so về khôn ngoan, đầu óc linh hoạt, chắc chắn anh ta không bằng Lệ Chính Thương, chỉ là anh ta không phục mà thôi.

“Con cho rằng cậu ấy cho chúng ta đến đây chỉ vì nơi này hỗn loạn nguy hiểm sao?”

“Chẳng lẽ không phải?”

Lệ Tuyên Hoành thì thầm.

Trong một môi trường như vậy, hầu như chẳng có ngày nào được ngủ yên bởi vì không biết khi nào thì chiến đấu, khi nào sẽ có người chết.

Mỗi ngày đều sống trong sợ hãi, thần kinh căng thẳng.

“Con sai rồi.”

Lệ Chính Thương khịt mũi: “

Lệ Chính Thương hừ một tiếng: “Nơi này là một bảo tàng”

Ánh mắt quắc thước của ông ta cơ trí hơn Lệ Tuyên Hoành.

Sống nửa đời, nếu ngay cả chuyện này ông ta cũng không nghĩ ra, vậy thật đúng là chẳng khác gì một con chó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi