SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Bây giờ Giang Ninh nói cái gì ông ta đều nghe theo, cho dù anh muốn ông ta chặt đầu xuống đất, Lệ Chính Thương cũng sẽ không chút do dự.

Trong hoàn cảnh hỗn loạn phức tạp này, vốn ông ta cho rằng mình có thể khống chế, nhưng bây giờ xem ra ông ta căn bản không hiểu rõ về nơi đây, càng không biểu thấu đám lính đánh thuê nơi này. Ý tây ngũ thây thị già địa thị? Làm thế nào có thể sống sót ở trên thế giới này.

Giang Ninh tới, may mắn cho ông ta chính là Giang Ninh đã tới!

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Giang Ninh ngồi ở đại sảnh, từ tốn uống trà, dương dương tự đắc.

Trong hoàn cảnh này mà còn có thể nhàn nhã như thế, chỉ sợ cũng chỉ có một mình Giang Ninh mà thôi.

Rất nhanh sau đó bên ngoài vang lên tiếng loa ô tô, trong tiếng loa này có thể nghe thấy được âm thanh hùng hồn và hơi thở chiến thắng khải hoàn!

Giang Ninh ngẩng đầu nhìn thoáng qua: “Đã về rồi!”

Anh đứng lên, Lệ Chính Thương vội vàng theo đi ra ngoài.

Xe đồng loạt dừng lại, lính đánh thuê nhảy xuống khỏi xe, trên người cả đám đều tản ra mùi máu tươi nồng nặc, phảng phất như mới bò ra khỏi biển máu, trong ánh mắt mỗi người còn mang theo tia máu và điên cuồng.

Lệ Tuyên Hoành dẫn đầu đoàn quân, hơi thở anh ta vẫn còn run rẩy, trong đầu anh ta vẫn còn chứa đầy hình ảnh chiến đấu chấn động lòng người không lâu trước đây.

Điên rồi!

Những người này đều điên rồi!

Chỉ hơn một trăm người mà cũng dám trực tiếp xông thẳng vào doanh trại của đoàn lính đánh thuê Tử Nguyệt, anh †a càng không ngờ rằng đoàn lính đánh thuê Tử Nguyệt không chịu được một kích như thế, bị bọn họ đánh tan rất nhẹ nhàng.

Đương nhiên anh ta biết là Giang Ninh đã sớm sắp xếp, làm suy yếu lực lượng của đám người Hắc Luân, nhưng dù vậy ước chừng nhân số của bọn họ cũng ít hơn một nửa!

Nhưng luận khí thế thì không thể nào so sánh được, Lệ Tuyên Hoành mới vừa dẫn người vọt là đã xảy ra xung đột kịch liệt nhất, ánh lửa chợt nổi lên bốn phía, những tiếng kêu gào thảm thiết không ngừng vang lên.

Anh ta cảm thấy dường như mình đang dẫn theo một đám sói…

Giờ phút này, ngoại trừ người bị thương và tử trận, số người còn lại hơn †ám mươi người!

Trong tay từng người đều cầm huy hiệu của Tử Nguyệt do chính bọn họ xé xuống, dùng để chứng tỏ số kẻ thù mà bọn họ đã giết.

Giang Ninh đứng ở đó, nhẹ nhàng gật đầu, Lệ Chính Thương lập tức tiến lên một bước.

“Chúc mừng các vị chiến thắng trở về!”

“Đoàn lính đánh thuê Tử Nguyệt là thá gì chứ? Bọn họ dám mạo phạm chúng ta thì phải trả giá đắt!”

“Những đào binh đó vĩnh viễn sẽ không biết bọn họ đã rời rời khỏi một đoàn lính đánh thuê thế nào! Bọn họ sẽ càng hối hận mình đã mất đi cơ hội trở thành anh hùng trên chiến trường!”

Lệ Chính Thương gào thét lớn.

Dùng tình cảm để kích động quần chúng đứng ở phía dưới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi