SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Ông Phó hoàn toàn không khách sáo, lạnh lùng nhìn Diệp Tâm Hỏa và điềm nhiên nói: “Nhiều năm như vậy, tôi làm bao nhiêu chuyện cho nhà họ La, ông ta lại làm gì cho tôi?”

“Lão Phó, ông không phải là một người kích động.”

Diệp Tâm Hỏa không hề dao động, liếc nhìn ông Phó: “Hơn hai mươi năm trước, ông đã thử qua hậu quả của việc kích động rồi.”

Ông Phó cười lạnh, nhìn chén trà trên bàn và nhẹ nhàng cầm lên, trực tiếp đổ xuống đất.

Ông ta đương nhiên nhớ rõ chuyện hơn hai mươi năm trướ!

c Cả đời này ông ta cũng sẽ không quên!

Ông ta lựa chọn làm chó cho nhà họ La, ở tỉnh Thiên Hải kiếm số tiền lớn cho bọn họ, đây là sự lựa chọn của ông †a, là lựa chọn mà ông ta không thể không làm.

Nhưng bây giờ thì sao?

Điều kiện đã nói năm đó, nhà họ La thực hiện lúc nào!

“Chén trà này, tôi mời gia chủ.”

Ông Phó đổ chén trà xuống đất, lại giống như mời rượu cho người đã chết vậy.

Diệp Tâm Hỏa nhíu mày.

“Từ hôm nay trở đi, tôi và nhà họ La sẽ hoàn toàn không còn quan hệ gì nữa”

Ông Phó nói: “Ân oán đã thanh toán xong, cho nên tôi sẽ không giao ra tỉnh Thiên Hải này.”

Chân mày Diệp Tâm Hỏa càng nhíu chặt hơn.

Hắn ta đặt chén trà xuống có hơi nặng, nhìn chằm chằm vào ông Phó, giọng điệu cũng lạnh hơn rất nhiều.

“Ông đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Trong mắt Diệp Tâm Hỏa lóe lên sát cơ rất rõ ràng.

“Lẽ nào ông cảm thấy một Tàn Kiếm lại có thể bảo vệ được mạng của ông sao?”

Hắn ta nhận được mệnh lệnh, nếu ông Phó phối hợp, vậy hắn ta sẽ bớt việc đi rất nhiều, nhưng không thể giữ lại mạng của ông Phó.

Hắn ta hiểu rõ, ông Phó càng hiểu rõ hơn!

Ông Phó đột nhiên cười.

“Tàn Kiếm không hề ở tỉnh thành”

Ông ta nói thẳng: “Ông muốn giết tôi, vậy thì cứ giết tôi đi, nhưng tôi vẫn sẽ không giao ra tỉnh này. Nhà họ La muốn thì tự mình đánh xuống một lần nữa!”

Làm vậy sẽ phải trả cái giá không phải lớn bình thường đâu.

Ông Phó đúng là đủ ngoan độc.

Con ngươi của Diệp Tâm Hỏa co lại. Tàn Kiếm không ở tỉnh thành à?

Vậy gã đi đâu?

Không thể không nói, điều duy nhất hắn ta cần phải cân nhắc chính là Tàn Kiếm, cho dù Kiếm Vương gần năm mươi tuổi tuổi này chỉ có một đoạn kiếm gãy, vẫn là cao.

thủ đỉnh cao trong võ đạo!

“Những sổ sách liên quan, tôi đều đã xử lý hết rồi. Tôi chết, mấy thứ này, tất nhiên sẽ trồi lên mặt nước, nhà họ La buôn bán nhiều năm như vậy, có phải cũng nên nôn ra một chút hay không?”

Ông Phó cười càng thoải mái hơn.

“Ông đâm đầu vào chỗ chết!”

“Tôi vốn là người phải chết”

Ông Phó không để tâm: “Loại người giống như tôi không thể chết già được, nhưng nhà họ La… cũng nhất định phải trả giá đắt!”

Ông Phó đang nói, lỗ mũi chợt chảy máu đen.

Diệp Tâm Hỏa lập tức sợ hãi, đứng phắt dậy, cảnh giác nhìn ông Phó.

“Trong trà này của ông có độc à?”

Gương mặt Diệp Tâm Hỏa có phần trắng bệch. Hắn ta đã sớm có sự chuẩn bị nên căn bản không thật sự uống vào.

Cho dù ông Phó và hắn ta uống cùng một ấm trà, hắn ta vẫn luôn duy trì sự đề phòng.

Dù thế nào Diệp Tâm Hỏa cũng sẽ không ngờ tới, ông Phó quả quyết đến mức dùng mạng sống của mình để lập kế hại hắn ta!

Máu trong mũi của ông Phó chảy ra càng nhiều hơn, ngay cả khóe miệng cũng có máu tràn ra.

Ông †a ho dữ dội, mở miệng phun ra một búng máu, nhưng vẫn ngồi thẳng lăng, lại giống như một cây tùng Bất Lão trước sau không chịu già.

“Đáng tiếc, không thể giết được ông.”

Nụ cười trên mặt ông Phó dần dần trở nên thê lương: “Diệp Tâm Hỏa, đương nhiên vợ tôi chính là chết ở trong tay ông… Thù này, tôi báo không được”

“Tàn Kiếm ở đâu?”

Diệp Tâm Hỏa giận dữ gầm lên.

Bây giờ hắn ta lo lắng nhất chính là Tàn Kiếm!

Nếu như cao thủ kiếm thuật đáng sợ này ẩn nấp trong bóng tối, vậy thì sẽ rắc rối lắm.

“Cậu ta… Cậu ta lên phía bắc rồi.”

Khóe miệng ông Phó cong lên đầy giảo hoạt và tối tăm lạnh lẽo, bất chợt cả người bất động giống như một bức tượng được cố định ở đó, không động đậy nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi