SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Cùng lúc đó, trật tự của tỉnh Thiên Hải bây giờ hơi hỗn loạn.

Đặc biệt là giới xã hội đen đang chiến đấu với nhau, mỗi người lại đang cố tìm thuyền lớn để leo lên.

Đối với rất nhiều người, càng hỗn loạn thì cơ hội lại càng lớn, bằng không giai cấp trình độ đã cố định hóa, bọn họ có chết cũng không phá nổi.

Nhà họ Kim có được một cơ hội như vậy.

Gia tộc lớn đến từ phương bắc cho nhà họ Kim bọn họ một cơ hội như vậy!

Trong phòng khách của nhà họ Kim, mùi trà thơm phảng phất khắp nơi.

“Cậu Tề, nhà họ Kim tôi trông mong ngày này không biết đã bao lâu rồi!”

Kim Dương cười híp mắt nói: “Có thể hợp tác với nhà họ Tê phương bắc chính là vinh dự lớn lao của nhà họ Kim tôi!”

Tề Vân, con trai thứ hai của một gia tộc tuyến thứ hai ở phương bác có vẻ ngoài rất bình thường, cũng không có khí chất gì, nhưng thoạt nhìn rất điềm tĩnh.

Gia tộc lớn khác đều đang tìm kiếm người phát ngôn thích hợp trong giới xã hội đen ở tỉnh, cậu ta lại đi lối tắt khác, tìm người phát ngôn trong giới ngoài sáng.

Bởi vì cậu ta hiểu rõ, mục đích của mọi người đều là vì tài nguyên, vì tiền, tiền trong giới ngoài sáng sẽ sạch sẽ, hơn nữa không có nhiều nguy hiểm như vậy.

Nếu gặp lại người phát ngôn như ông Phó, nhất thời không cẩn thận bị cắn trả một phát thì có thể sẽ bị tổn thất rất lớn.

Nhà họ La chịu thiệt hại còn nhỏ sao?

Tề Vân híp mát, nói với Kim Dương với vẻ rất hưởng thụ.

“Kim gia chủ khách sáo rồi. Chúng ta là hợp tác nên hai bên đều bình đảng, không thể nói là ai vinh dự ai không cả”

Ngoài miệng Tề Vân nói vậy, trong lòng lại khinh thường hừ một tiếng.

Nếu không phải nhìn trúng tài nguyên của Thiên Hải, cậu †a là gia tộc lớn ở phương bắc sẽ chẳng thèm hợp tác với gia tộc ở địa phương nhỏ như nhà họ Kim.

“Cậu Tê khách sáo, khách sáo rồi!”

Kim Dương lập tức rót rượu: “Tôi mời cậu chủ Tê một chén!”

Tê Vân cầm chén rượu lên và cụng chén với Kim Dương, sau đó uống nửa chén.

” Kim gia chủ, tôi có biết một chút về mấy gia sản nhà họ Kim ông, trước đây đều được xem như biểu tượng cho quyền lực và địa vị cao nhất ở tỉnh, sao mức thị trường bây giờ lại giảm nhiều như vậy?”

“Ôji”

Kim Dương tỏ vẻ bất lực, khổ sở nói: “Còn không phải là vì tập đoàn Lâm thị kia sao!”

Ông ta khoát tay có vẻ hơi kiêng ky, không dám nói nữa.

Tề Vân lại nhíu mày.

Tập đoàn Lâm thị à?

Tập đoàn Lâm thị gì, sao cậu ta chưa từng nghe qua.

Chuyện liên quan đến kế hoạch nhà họ Tề cậu ta vơ vét tài sản ở Thiên Hải, †a không thể không để ý được.

“Tập đoàn Lâm thị nào vậy? Sao tôi ở phương bắc chưa từng nghe qua gia tộc lớn nào họ Lâm?”

“Không phải là ở phương bắc”

Kim Dương cười gượng một tiếng: “Là Lâm thị ở Đông ập đoàn Lâm thị ở một thành phố ở trong tỉnh Thiên Hải.”

Tề Vân lập tức cười ha hả.

Tập đoàn Lâm thị ở một thành phố nhỏ lại có thể cướp đi nhiều thị trường của nhà họ Kim như vậy sao?

“Trong thời gian này, tôi đã đề nghị phản kích và đang từ từ đoạt lại định mức thị trường, nhưng muốn đạt được tiêu chuẩn như cậu chủ Tê mong muốn thì sợ rằng phải mất thêm mấy tháng nữa”

“Mấy tháng à? Quá chậm”

Tề Vân nói thẳng: “Tôi không có nhiều kiên nhãn đến vậy”

Cuộc tranh đoạt tài nguyên tỉnh Thiên Hải căn bản sẽ diễn ra không được mấy tháng, một khi đã quyết định rồi mà muốn thay đổi, ít nhất cũng là chuyện mười mấy năm sau.

Cho nên bây giờ bọn họ nhất định phải làm thật nhanh!

“Như vậy đi, ông phái một người tới nói cho tập đoàn Lâm thị biết nhà họ Tề tôi nhìn trúng khu vực này, muốn hợp tác khai thác với nhà họ Kim các ông, những người khác không nên nhúng tay vào nữa.”

Cậu ta cười lạnh lùng, trên mặt hiện vẻ xem thường: “Đừng để cho tôi phải ra tay, bằng không công ty của bọn họ có mở tiếp hay không cũng khó mà nói được!”

Tề Vân lên tiếng!

Cậu ta cuối cùng đã lên tiếng rồi!

Kim Dương chờ những lời này của cậu ta, đã chờ suốt mấy ngày.

€ó gia tộc lớn phương bắc ra tay, Lâm thị của Đông Hải còn có tài năng gì, còn có thể nhảy nhót được mấy ngày chứ?

Đây là gia tộc lớn phương bác đáy!

Ông ta thật sự hận Đông Hải, hận Lâm thị, hận Giang Ninh kia thấu xương tủy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi