SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Bọn họ về đến nhà đã là mười giờ tối.

Giang Ninh và Lâm Vũ Chân rửa mặt xong liền chui vào.

trong chăn, chuẩn bị ngủ.

Chuyện khi tham gia bữa tiệc như chưa từng xảy ra, Giang Ninh không nhắc tới, Lâm Vũ Chân cũng không nói.

*Ngủ đi”

Giang Ninh tắt đèn, chuẩn bị niếnn mài ngủ.

Đột nhiên, Lâm Vũ Chân co người lại, rúc vào lòng Giang.

Ninh.

*Chồng ơi, em hơi lạnh”

Giang Ninh sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng. Sao hôm nay cô nhóc này lại trái ngược với mọi khi vậy?

“Ừ, vậy để anh ôm em”

Giang Ninh giơ tay, ôm Lâm Vũ Chân vào lòng mình, ngửi mùi thơm thoang thoảng mà cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Đãi ngộ này có chút không bình thường.

*Chồng, anh thật sự không giận à?”

Lâm Vũ Chân khẽ nói Hình như trên đường đi cô vẫn luôn lo lắng, không biết có phải Giang Ninh đang giận mình không.

Bây giờ cô chủ động chui vào lòng Giang Ninh là muốn lấy lòng hắn sao?

“Không giận.”

Giang Ninh ngửi mùi thơm bay tới, nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ không bao giờ tức giận với em”

“Cảm ơn chồng”

Lâm Vũ Chân dịu dàng nói.

Im lặng một lát, Lâm Vũ Chân khẽ dịch người, hình như hai người nằm sát nhau quá rồi.

Cô cảm thấy không quen.

Giang Ninh không nói chuyện, Lâm Vũ Chân dịch người rồi lại mở miệng nói: “Có phải nhà họ Dương kia có ý đồ không tốt không?”

“ừ”

“Em nghe ba nói, từ trước đến nay bọn họ luôn ngang ngược, nổi tiếng ở Kiến Châu bên kia, cho nên em vẫn đề phòng bọn họ”

Lâm Vũ Chân nói: “Nhưng em lại cảm thấy, chúng ta làm doanh nghiệp cần phải có tấm lòng bao dung hơn, cùng giúp đỡ nhau có lợi mới có thể khiến giới thương nghiệp lớn hơn, mạnh hơn. Có phải em đã sai rồi không?”

“Em không sai”

Giang Ninh đương nhiên biết, bản tính của Lâm Vũ Chân là thiện lương hồn nhiên, làm bất cứ chuyện gì cũng xuất phát từ điểm này.

Cô lúc nào cũng suy nghĩ vì người khác, lúc nào cũng đối xử với người khác bằng thiện chí lớn nhất.

Từ nhỏ Tô Mai và Lâm Văn bảo vệ cô quá khá, không để cho cô tiếp xúc với quá nhiều chuyện đen tối.

Nhưng thế giới này không phải đều là người lương thiện.

“Vũ Chân, em là một cô gái tốt bụng”

Giang Ninh khẽ nói: “Nhưng không phải ai cũng đều tốt bụng như em”

“Thế giới này có ba loại màu sắc, màu đen, màu trắng và màu xám, con người cũng có ba loại, người tốt, người xấu và người dao động qua lại giữa người tốt và người xấu.

Lâm Vũ Chân nghiêm túc lắng nghe.

Cô biết Giang Ninh đang dạy cô.

“Chỉ có những người đáng được đối xử tốt thì mới có tư cách nhận lấy sự tốt bụng của em, hiểu chưa?”

Lâm Vũ Chân gật đầu.

Giang Ninh nói sâu xa: “Em quá tốt bụng, người khác sẽ nghĩ là em mềm yếu, sẽ bất nạt em”

Hắn đột nhiên cảm giác mình đang tiến hành kế hoạch bồi dưỡng người vợ hoàn mỹ.

Ít nhất trước mắt xem ra tất cả đều được tiến hành rất thuận lợi.

‘Vừa bảo đảm bản tính hồn nhiên lương thiện của Lâm Vũ Chân đồng thời làm cho cô trở nên càng xuất sắc hơn, trở nên hoàn hảo, Giang Ninh chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy thật tuyệt vời.

“Chồng, em hiểu rồi, cảm ơn chồng”

Lâm Vũ Chân đột nhiên xoay người, mặt đối mặt với Giang Ninh.

Hai hơi thở… gần như hoà vào vào nhau!

Hơi thở của Giang Ninh dừng lại!

Hầu kết của hắn chuyển động.

Lâm Vũ Chân đang phạm tội!

Không!

Cô đang dụ mình phạm tội!

“Moal”

“Đây là quà cảm ơn”

Lâm Vũ Chân hôn nhẹ lên môi Giang Ninh, nói nhỏ như: tiếng muỗi vỗ cánh: “Hôm nay em… không ăn kem, có ngọt không?”

Đầu Giang Ninh chợt kêu lên ong ong. Mẹ ơi, hán sáp chịu hết nổi rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi