SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

“Cũng lâu rồi không về thăm ông già đó rồi, vừa hay có vài món quà tặng ông ta”

Dương Hoàng không thíc Dương Tiêu, cảnh cáo nói lại nói bậy đấy, biết chưa hả he những lời như vậy của thì về, đừng vào nhà rồi Bộp!

Dương Tiêu trực tiếp cúp máy.

Cô ta đi tắm thay đồ, dường nhữ trong chớp mắt trở nên không chút quan tâm vết thương trên mặt mình, trực tiếp đi đến nhà họ Dương.

Nhà cũ nhà họ Dương đã có mấy chục năm lịch sử rồi.

Lúc gia chủ đời đầu quật khởi thì đã xây một trang viên rộng hơn một nghìn mét vuông.

Đến đời này thì trong tay của Dương Hoàng, nhà họ Dương phát triển càng nhanh hơn, càng không cần nói còn có đứa con gái Dương Tiêu này, công khai và âm thầm giúp đỡ cho người ba này không ít lần.

Trong đại sảnh nhà họ Dương, tâm trạng của Dương Đống có chút gấp gáp càng có chút tức giận.

“Hừ, còn muốn tặng quà cho tôi?”

Ông ta cười lạnh một tiếng, “Từ lúc nào mà đứa cháu gái này của tôi trở nên hiếu thuận như vậy rồi?”

“Ba, hiếm khi nó có lòng như vậy, sao ba còn tức giận”

Dương Hoàng cười nói, “Với lại nó nói tìm được La Lâm rồi, ba có thể yên tâm rồi”

Nghe được câu này, Dương Đống mới gật đầu.

Ông ta quan tâm Dương La Lâm nhất, còn về Dương Tiêu, có cho quà cho ông không thì ông ta không quan tâm.

Chỉ cần tìm được và biết Dương La Lâm không sao thì được rồi.

“Bíp bíp”

Bên ngoài truyền đến tiếng còi xe, Dương Hoàng biết Dương Tiêu đến rồi.

Ông ta vừa muốn đi ra ngoài thì Dương Đống hừ một tiếng: “Làm cái gì? Con gái quay về còn phải cần người làm ba như con ra đón? Còn ra thể thống gì nữa! Ngồi xuống cho bai”

Dương Hoàng không dám trái lời.

Dù cho ở bên ngoài ông là gia chủ nhà họ Dương, là một nhân vật lớn chân chính, nhưng trên thực tế d*c vọng điều khiển của Dương Đống rất mạnh, quyền nói chuyện thật sự ở nhà họ Dương vẫn nằm trong tay Dương Đống.

“Vâng”

Dương Hoàng ngồi đó không động đậy.

Không lâu sau, Dương Tiêu bước vào, tư thế đi khiến Dương Đống cực kỳ không hài lòng.

Đây đâu phải tướng đi của một cô gái chứ?

Ra thể thống gì nữa!

Ông đập gậy, vừa tính mở miệng chửi thì đột nhiên nhìn thấy vết thương trên mặt Dương Tiêu, sưng đến nhìn không nổi.

“Chuyện gì vậy?”

Dương Hoàng mở miệng trước, nhìn thấy vết thương trên mặt Dương Tiêu thì cực kỳ kinh ngạc, tức giận nói, “Ai đánh con?”

“Kẻ nào dám đánh con gái nhà họ Dương chúng ta!”

“Ha ha, người ta không quan tâm con có phải con gái nhà họ Dương không”

Dương Tiêu nhìn Dương Đống bằng ánh mắt xem thường, nói, “Hơn nữa, con gái nhà họ Dương thì tính là cái thá gì chứ?”

Dương Hoàng không nói chuyện, ông biết từ nhỏ Dương Tiêu đã oán hận.

Mà sắc mặt của Dương Đống cũng sa sầm xuống.

Cháu gái Dương Tiêu này quả thật là bại hoại gia phong của nhà họ Dương!

“Nếu mày cảm thấy mang họ Dương mất mặt thì có thể trực tiếp đổi họ!”

Dương Đống không khách khí nói.

“Tôi cũng muốn lắm”

Dương Tiêu kéo ghế ngồi xuống, trực tiếp bắt chéo chân một cách cực kỳ hào phóng, “Nhưng tôi nghĩ một hồi thì nếu tôi đổi họ rồi, vậy sản nghiệp nhà họ Dương lớn như vậy sẽ do ai thừa kế?”

“Mày muốn thừa kế nhà họ Dương?”

Sắc mặt Dương Đống thay đổi, sau đó cười lạnh, “Nằm mơt”

“Dù thế nào thì sản nghiệp của nhà họ Dương cũng không đến lượt một đứa con gái như mày thừa kế, mày.

từ bỏ đi!” Ông có chút tức giận, sắc mặt khẽ đỏ lên, sớm biết đứa cháu gái Dương Tiêu này không có ý tốt.

Lại còn dám thèm thuồng gia sản của nhà họ Dương?

Xem ra cần phải đuổi cô ta đi ngay, mắc công gây thêm rắc rối!

“Vậy sao?”

Dương Tiêu cười một tiếng, trêu đùa nhìn Dương Đống, “Nhưng nếu Dương La Lâm chết

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi