*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Vâng!”
Hoàng Ngọc Minh lập tức hạ lệnh.
Lúc đó, ở trong một quán mạt chược ở Kiến Châu.
Bên trong truyền đến tiếng ầm ï. Lúc này một người đàn ông ăn mặc rất bình thường, thoạt nhìn khác có gì khác.
người bình thường, trong miệng ngậm điếu thuốc với dáng vẻ bất cần đời.
“Nào não nào, lại thêm mấy ván đi”
Gã cười híp mắt nói: “Hôm nay ông đây đang may mắn, các người cũng đừng có chạy!”
“Anh gặp may à? Không phải nói không có tiền ăn cơm sao? Thế nào mà hai ngày nay lại có tiền vậy?”
“Đúng vậy, lần trước nợ tôi mấy trăm đồng còn chưa trả, anh sẽ không đi ăn trộm đấy chứ?”
“Bớt nói nhảm đi, không phải mấy trăm đồng thôi sao?”
Người đàn ông tiện tay rút từ trong ngăn kéo ra một tập tiền, ném qua: “Không cần đếm. Nào nào nào, chơi cùng ông đây đi!”
Ngón tay gã búng ra bụi, đột nhiên thấy có người đi vào quán mạt chược, säc mặt không đổi nhưng trong lòng lại có cảm giác gì đó không ổn.
“Chờ một lát, ông đây đi vệ sinh đã!”
Gã lập tức kéo ngăn kéo ra, nhét hết tiền vào túi và bất chợt nhấc lên, chạy về phía nhà vệ sinh ở cửa sau.
“Cái quỷ gì vậy? Người thì lười mà ỉa đái thì lắm!”
“Mẹ nó, ai động vào tiền của anh chứ?”
Mấy người chửi mát nhau.
Người đàn ông không để ý, vội vàng lao về phía cửa sau rời đi. Khi quay đầu thấy không có ai đuổi theo, gã mới yên lòng.
“Muốn đi đâu?”
Nhưng đột nhiên ở trước mặt xuất hiện một bóng người, lạnh lùng nhìn gã.
Người đàn ông kia thấy có người ngăn cản mình, quay đầu lại muốn chạy, nhưng phía sau vừa vặn cũng có một người đang đứng.
“Các… các người là ai?”
Gã lập tức căng thẳng.