SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Cho anh cơ hội lại không biết quý trọng Giang Ninh bình tĩnh giống như đang đi dạo trong vườn nhà mình, trên mặt chẳng thấy có vẻ gì khẩn trương.

Hán bước nhanh vào, Hắc Long lập tức đứng lên! “Người đánh em trai tao tàn phế… là mày à?” Đôi mắt kia lập tức hiện ra sát khí khủng bố! VùiI VùiI VùI Cửa phía sau đóng lại, tất cả người trong câu lạc bộ suối nước nóng lập tức bao vây xung quanh gian phòng của Hắc Long.

“Nhanh!” “Nhanh!” Một đám người đông nghịt, trên mặt ai nấy đều hung ác.

Bọn họ không ngờ người đánh cho Hác Hổ tàn phế còn dám một mình đi tới câu lạc bộ suối nước nóng. Đúng là đâm đầu vào chỗ chết! “Không sai, là tôi.” Giang Ninh thản nhiên nói: “Bản thân anh không dạy tốt em trai mình, vậy tôi đành phải thay anh dạy dỗ một chút thôi” Hắn đi tới trước một cái ghế và tự mình ngồi xuống, quay đầu nhìn. Mười mấy người đã chặn kín cửa, ai nấy đều lạnh lùng nhìn mình chăm chằm.

Vẻ mặt Hắc Long dữ tợn nhìn hắn như nhìn một kẻ ngu SĨ.

“Hoàng Ngọc Minh bảo mày tới chịu chết sao?” Anh ta chỉ có thể nghĩ được khả năng này.

Hoàng Ngọc Minh biết chọc giận mình nên không dám tới, bảo thủ hạ tới chịu chết thay à? Nằm mơi Giang Ninh lắc đầu: “Là tôi muốn tới tìm anh” Hắn liếc nhìn Hắc Long: “Tôi muốn cho anh một cơ hội.” “Cho tao một cơ hội à? Ha ha ha hai” Hắc Long lại giống như nghe được chuyện nực cười nhất trên đời. Một người sắp chết qua đây nói với mình là cho mình cơ hội sao? Anh ta còn cần người khác cho mình cơ hội à? “Vậy mày nói xem, mày tính cho tao cơ hội gì?” Hắc Long bước nhanh về phía Giang Ninh, trên người đầy sát khí, nắm tay siết bắt khiến các khớp xương kêu lên răng rắc, dường như có lực lượng cuồng bạo muốn phát ra, không thể kìm chế được nữa! “Một cơ hội sống.” Giang Ninh vẫn ngồi ở đó, hơi ngẩng đầu nhìn Hắc Long đi tới.

“Ha ha ha ha, cho tao cơ hội sống à? Vậy trước đó phải xem tao có cho mày cơ hội sống hay không đã!” Hác Long vừa dứt lời thì tốc độ đột nhiên nhanh hơn! Một nắm đấm vô cùng cuồng bạo đánh thảng về phía đầu của Giang Ninh! Nắm đấm thép này của anh ta không biết đã đập vỡ đầu của bao nhiêu người, hôm nay Giang Ninh cũng phải chết ở dưới năm đấm của mình.

Đây chính là kết quả của việc đánh tàn phế Hắc Hổ em trai của mình! “Chết đi!” Hác Long hét lớn, gần như dùng hết tất cả sức lực của mình. Anh ta muốn nhìn thấy đầu Giang Ninh nở hoa! “Bộp!” Nhưng Giang Ninh vẫn ngồi ở đó, chỉ giơ một tay ra, lập †ức nắm lấy nắm đấm của Hắc Long.

Chỉ một thoáng, con ngươi của Hắc Long chợt co lại! Những tên côn đồ đứng xung quanh đều run rẩy.

Giang Ninh làm sao đón được một đấm này chứ? Đây chính là Hắc Long đấy! Nắm đấm của người từng được gọi là kẻ ngoan độc đứng đầu Đông Hải, hắn làm sao đỡ được? “Xem ra, anh không cần tới cơ hội này?” ‘Vẻ mặt Giang Ninh vẫn bình tĩnh, sự bình tĩnh làm cho trong lòng Hắc Long chợt có bất an và khủng hoảng.

Từ trước đến nay, không ai có thể đỡ được nắm đấm của anh ta…

“Anh…

“Bốp!” Giang Ninh đá một phát, Hắc Long cảm giác được, anh †a lập tức muốn nhấc chân lên ngăn cản, nhưng căn bản không kịp.

Quá nhanh! Bịch một tiếng, Giang Ninh đá vào trên đầu gối của Hắc Long. Rắc một tiếng, Hắc Long kêu lên thảm thiết, bất chợt quỳ trên mặt đất, trực tiếp quỳ gối trước mặt Giang Ninh! Năm đấm của anh ta vẫn bị Giang Ninh nắm lấy, không tránh được! Yên tĩnh.

Trong cả căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh! Thậm chí có thể nghe được tiếng kim rơi! Hắc Long quỳ xuống? Trước đây không lâu Hắc Hổ mới quỳ xuống, còn bị đánh cho hai chân tàn phế. Hắc Long vừa nói ra lời ác độc, muốn đánh cho Hoàng Ngọc Minh tàn phế, nhưng bây giờ anh ta lại quỳ gối trước một người chưa từng thấy qua trước mặt này? “Am Vẻ mặt Hắc Long dữ tợn, cơ mặt không ngừng run rẩy.

Anh ta không ngờ mình tự nhiên lại quỳ xuống.

“Mày đâm đầu vào chỗ chết!” Anh ta gầm lên một tiếng, một tay không rút ra được nên anh ta lại dùng một tay khác, đấm mạnh về phía Giang Ninh.

“Bộp!” Lại là một đá, lần này là đá vào ngực của Hắc Long.

Một tiếng động vang lên, Hắc Long trực tiếp ngã xuống, cũng không biết gãy mấy cái xương ngực nữa.

Bầu không khí trong cả căn phòng càng thêm căng thẳng.

“Tôi cho anh cơ hội mà anh không biết quý trọng.” Giang Ninh đứng lên: “Trên tay anh có dính nhiều mạng người như vậy, có thể sống đến bây giờ đã là có lời rồi” Hắn vốn định cho Hắc Long một cơ hội tự thú sám hối, nhưng có lẽ người này cũng không thể tiếp nhận.

Hắc Long ngã trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào Giang Ninh: “Mày… mày rốt cuộc là ai?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi