SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Trong thời gian này, người tâng bốc anh ta, người lấy lòng anh ta, thậm chí là người ngưỡng mộ, xu nịnh anh †a còn nhiều hơn mấy chục năm trước cộng lại, cảm giác.

Iâng lâng này đúng là quá sảng khoái!

Thấy Cao Thành đã rõ, Cao Á Lệ gật đầu.

“Bữa tiệc lần này sẽ có một nhân vật lớn tới, cần phải bảo đảm tuyệt đối không thể sai sót.”

Vàng ợ 4Œ 2 Vẻ mặt hai người Cao Bân và Cao Thành lập-tức nghiêm túc.

Cao Bân biết nhân vật lớn mà Cao Á Lệ nói là ai, nhưng.

Cao Thành lại không biết. Anh ta chỉ biết là mình phải làm tốt mọi chuyện, không được phép có sai sót.

Hừ, ai dám quấy rối thì đừng trách mình lòng dạ độc á!

cThời gian đảo mắt cái đã qua.

Chẳng mấy chốc đã đến thời điểm bữa tiệc diễn ra.

Trong khách sạn, Lâm Vũ Chân mặc váy dạ hội làm hai người Giang Ninh và Tô Vân cũng nhìn tới ngây người.

“Đẹp không?”

Lâm Vũ Chân xoay một vòng, hỏi hai người: “Khinh Vũ chọn giúp em, nói là rất thích hợp với em đấy.”

“Đẹp”

Hai người Giang Ninh và Tô Vân đồng thanh nói.

Bất chợt, Tô Vân lại òa khóc: “Chị, sao chị không dẫn em đi cùng chứ?”

“Ai bảo em cứ đòi xem phim hoạt hình”

Lâm Vũ Chân tức giận nói: “Nhưng chị cũng chuẩn bị cho em rồi”

Cô lấy từ trong túi, ra một bộ váy khác và đưa cho Tô Vân: “Cũng là Khinh Vũ chọn giúp em, em xem có hợp.

không?”

Tô Vân lập tức thay. Quả thật chính là may đo theo yêu cầu, từ khí chất tới kích thước đều quá phù hợp!

“Cảm ơn chị Khinh VũI”

‘Tô Vân nhìn mình trong gương cũng sáp bị vẻ đẹp kia làm cho khóc rồi. Cô bé không ngờ mình tự nhiên có thể đẹp như vậy.

Hai người phụ nữ chen tới chen lui ở trước gương giống như tranh nhau khoe sắc, chẳng ai thèm để ý tới Giang Ninh.

Một lúc lâu sau, Lâm Vũ Chân “ối” một tiếng, sắc mặt lập tức đỏ bừng, quay đầu nhìn Giang Ninh, vừa áy náy lại có chút dở khóc dở cười.

“Chồng, em quên mua cho anh rồi!”

Lâm Vũ Chân rất muốn đánh mình, tự nhiên chỉ lo cho.

mình và Tô Vân, quên mất Giang Ninh cũng phải đi. Hắn cũng cần mặc lễ phục đấy!

“Không sao, anh không thích mặc vest, không thoải mái”

Giang Ninh cười nói: “Vẫn là tùy ý một chút thì tốt hơn”

Hắn muốn mặc cái gì thì mặc, cho dù là giáo hoàng Đông Âu mở tiệc chiêu đãi, Giang Ninh đi dép xỏ ngón vãn được giáo hoàng khách sáo, cung kính tiếp đón.

Trên đời này, ngoại trừ Lâm Vũ Chân, không ai có thể yêu cầu Giang Ninh mặc cái gì.

Nhưng nếu Lâm Vũ Chân quên mất, vậy Giang Ninh càng mừng rỡ tự tại.

Mặc lễ phục kiểu áo vest và đi giày da trông hình người dạng chó, thoạt nhìn cũng ra gì đấy nhưng trong xương cốt lại là người man rợ. Nó chẳng qua dùng để ngụy trang sự dối trá của mình mà thôi.

Hắn lại không hề để ý tới những điều này.

“Nếu anh rể mặc comple, vậy tuyệt đối là người đàn ông đẹp trai nhất trong tất cả mọi người ở đó!”

Tô Vân vừa “đắc Giang Ninh, lúc này vội vàng nịnh bợ: “Anh rể mặc tùy ý một chút là muốn để cho người đàn ông khác có chút một cơ hội thế hiện. Nếu không, trong bọn họ còn ai còn dám tham dự nữa?”

“Coi như em có mắt nhìn.”

Giang Ninh hừ một tiếng.

Tô Vân nói xong lại không để ý đến hắn nữa. Cô bé và Lâm Vũ Chân soi gương vô cùng vui vẻ.

Bữa tiệc diễn ra vào buổi tối. Buổi chiều Lâm Vũ Chân không đi đâu, tập trung ở trong phòng sách tại khách sạn chuẩn bị.

Cô không qua đó không phải là để uống rượu và kết bạn, mà là vì sự phát triển của tập đoàn Lâm thị sau này, tất nhiên phải chuẩn bị đầy đủ, tránh cho đến lúc đó lại mất mặt, mà mất mặt này chính là mặt mũi của cả tập đoàn Lâm thị đấy.

Giang Ninh không đồng ý cho Cao Á Lệ phái người tới đón.

Hắn không thích phô trương như vậy. Ngoài mặt thì chị em nhà họ Cao khống chế thế giới ngầm ở Thịnh Hải này, vậy cứ để cho bọn họ khống chế. Giang Ninh không có hứng thú xuất hiện tiếng tăm gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi