SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Cao Thành đỏ mặt nhưng không nói gì. Anh ta đoán ý của Cao Á Lệ là làm lớn việc này ra, chỉ sợ sẽ làm cho nhân vật lớn kia không thoải mái, ảnh hưởng tới hình tượng nhà họ Cao.

Nhưng chuyện này cũng đâu lên quan tới anh ta. Là tên Giang Ninh này không biết lợi hại mà.

Cao Á Lệ quát mắng anh ta, Cao Thành không dám phản bác, đành phải ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh.

chị em nhã họ Cao đều đứng ở đó, cúi đầu không nói lời nào, chỉ có một mình Giang Ninh ngồi: Bầu không khí đột nhiên trở nên khác thường, Cao Thành còn chưa không hiểu ra rốt cuộc là chuyện gì.

Vẻ mặt Cao Á Lệ rất phức tạp, trong lòng càng có cảm giác tuyệt vọng lại khủng hoảng!

Mà Cao Bân không nói một lời, hai tay rũ xuống nhẹ nhàng siết chặt nắm tay, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Bọn họ đang đợi quyết định sau cùng của Giang Ninh.

Nếu hắn muốn bọn họ chết, bọn họ không dám không chết!

Giang Ninh ngồi ở đó, sắc mặt bình tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hắn cầm lấy chén trà trên bàn chậm rãi uống một ngụm.

Hắn càng không nói lời nào, trong lòng hai chị em nhà họ Cao lại càng thấp thỏm.

“Gạch”

Chén trà đặt xuống bàn.

Giang Ninh ngẩng đầu lên, giọng nói lạnh lùng.

“Nếu có lần sau nữa, hắn sẽ là người chết!”

Đùng đoàng.

Dường như có một tiếng sấm sét đánh mạnh ở trên đầu hai chị em nhà họ Cao, lại làm cho trong lòng bọn họ chợt thở phào nhẹ nhõm.

Còn sống!

Thật sự có cảm giác sống sót sau tai nạn mà!

Giang Ninh không giết bọn họ!

Cao Á Lệ cảm thấy may mắn vì mình phản ứng nhanh, làm cho Giang Ninh thấy giá trị của mình, cô ta còn phải giới thiệu Lâm Vũ Chân với các doanh nhân ở Thịnh Hải, bởi vì cô ta biết, Giang Ninh coi trọng điều này, hắn quan tâm tới người phụ nữ của mình.

FEHUS”

Cao Bân khẽ thở ra một hơi, sau lưng cậu ta đã ướt sũng mồ hôi lạnh!

“Mày tính là gì chứ!”

Nhưng đột nhiên, Cao Thành không nhịn được mắng một câu: “Làm tao thành người chết à? Mày tính là cái rắm!”

“Chị, anh! Đừng nói nhiều lời vô nghĩa với hán làm gì, người này chính là kẻ điên, giả vờ trâu bò gì chứ, ngay cả nhà họ Cao tao… AI”

Anh ta còn chưa nói xong, Cao Bân không dám lại để cho anh ta nói hết, giơ tay trực tiếp tát vào mặt Cao Thành.

Bốp một tiếng!

Cao Thành trực tiếp quỳ xuống!

“Câm miệng lại cho tôi!”

Trên người Cao Bân tản ra sát ý lạnh lẽo: “Còn dám nói linh tinh, xúc phạm tới anh Giang, tôi sẽ tự tay giết cậu!”

Cao Thành giống như lập tức ngã vào trong hố băng nghìn năm, toàn thân lạnh buốt!

Đây… Đây là chuyện gì vậy?

Gương mặt anh ta đầy vẻ khó tin. Cao Á Lệ quát mắng mình, Cao Bân tự nhiên đánh mình, còn nói muốn đích thân ra tay giết mình à?

Đây… rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy!

Anh ta chợt ngẩng đầu nhìn Giang Ninh, ánh mắt lập lòe giống như nhìn thấy quỷ, môi run rẩy không nói nổi một lời, trong mắt đầy kinh hãi.

“Tôi… rất thất vọng.”

Giang Ninh đứng lên và không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài.

Mà hai chị em nhà họ Cao lại run lẩy bẩy, sợ hãi tới cực điểm!

“Anh, sao… sao anh…”

Cao Thành lẩm bẩm nói: “Anh muốn giết em à?”

Cao Bân bóp nắm đấm, bất chợt lại một tát, bốp một tiếng, đánh cho miệng Cao Thành đầy máu!

Giang Ninh nói, hắn thất vọng.

Hắn thất vọng về nhà họ Cao!

“Cậu muốn hại chết nhà họ Cao sao?”

Cao Bân nghiến răng, phẫn nộ quát: “Cậu nói linh tinh ở †rước mặt anh Giang là nhà họ Cao rất nổi bật à? Cậu có biết không, nhà họ Cao ở trước mặt hán chỉ tính là cái rắm!”

Đầu Cao Thành chợt oong một tiếng, lập tức trống rỗng.

Anh ta bỗng nhiên giật mình hiểu ra, cổ họng chợt khô khốc, giọng run rẩy nói: “Hắn… hắn chính là nhân… Nhân vật lớn à?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi