SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Tôn Lâm Lâm nói cho Tống Thành chuyện ả vốn đã định làm, khiến Tống Thành nghe xong da đầu cũng tê rần.

Bình thường gã rất chiều Tôn Lâm Lâm, nhưng chuyện đêm nay ả làm thực sự có hơi quá đáng, nếu xảy ra chuyện, không lưu lại chứng cứ thì tốt, một khi có chứng cứ thì gây ra bao rắc rối cho nhà họ Tống cơ chứ.

Thấy gã nhíu mày, Tôn Lâm Lâm lại càng thấy bất mãn.

“Anh thấy em làm sải à?” N1 à Ả bặm môi, nước mắt tuôn rơi: “Em biết mà, giờ anh bát đầu ghét bỏ em rồi, em làm gì cũng sai! Anh muốn đi với người khác hả?”

Tôn Lâm Lâm khóc lệ vương đầy mặt, vẻ mặt tủi thân, nghẹn ngào nức nở.

Nhất là khi phối hợp với chất giọng nũng nịu của ả, Tống Thành không chống đỡ nổi.

“Không có chuyện đó, em nghĩ linh tinh gì không đâu”

Chiêu này Tôn Lâm Lâm lần nào dùng cũng hiệu quả, ả dựa vào chiêu này tóm lấy Tống Thành, trở thành người phụ nữ của gã “Em mặc kệ, em mặc kệ!”

Tôn Lâm Lâm mím môi, ánh mắt đáng thương nhìn Tống Thành: “Nếu như anh không báo thù cho em, vậy thì em sẽ đi tìm người khác, em là con dâu nhà họ Tống mà bị người ta bắt nạt, truyền ra ngoài chẳng lẽ không sợ.

người ta cười vào mặt chắc!”

Tống Thành liên mồm dõ dành.

“Được được được, anh trút giận giúp em!”

Tống Thành nói: “Chuyện này để anh giải quyết, nhất định sẽ khiến em thoả lòng”

“Thật sao?”

‘Tôn Lâm Lâm mát đỏ hoe, nhìn gã: “Anh đừng lừa em!”

“Chẳng phải chỉ là dạy dỗ một người thôi sao, đối với anh thì chẳng có gì to tát cả”

Tống Thành nói: “Yên tâm, anh sẽ khiến hắn sống không bằng chết, bát hắn quỳ xuống trước mặt em, nói xin lỗi em, cầu em tha mạng, thế em vừa lòng không?”

“Vâng”

Tôn Lâm Lâm nín khóc, cười rộ lên, giơ tay ôm cổ Tống Thành, ánh mắt đong đưa: “Chồng ơi, anh đối xử với em thật tốt”

Ả vừa nói vừa hôn lên, đôi tay bắt đầu không thành thực.

Chẳng bao lâu sau, trong phòng tản ra một mùi vị khiến người ta đỏ mặt.

Sau một hồi vận động kịch liệt, Tôn Lâm Lâm đi tắm rửa, thay sang bộ đồ ngủ, cuộn tròn trong lòng Tống Thành.

Hai người mỗi người một điếu thuốc trên tay.

“Chồng ơi, anh định khi nào thì chuẩn bị ra tay, em không đợi được nữa”

‘Tôn Lâm Lâm nũng nịu.

“Không vội.”

Tống Thành đáp: “Anh có việc quan trọng hơn cần làm”

“Đợi anh làm xong, sẽ báo thù cho em, đến lúc công ty giải trí Tinh Tế kia vào tay em rồi thì tất cả mọi người sẽ do em xử lý”

Mắt Tôn Lâm Lâm sáng lên.

“Còn có tập đoàn Lâm thị!”

Ả vẫn chưa quên, tên đầu sỏ chính là tập đoàn Lâm thị, hại nhà họ Tôn tổn thất nghiêm trọng, hại em trai ả trở thành người tàn phế từ đây.

“Yên tâm”

Tống Thành híp mát: “Không tên nào chạy được đâu!”

Lúc này.

Nhà họ Cao.

Cao Bân vừa mới từ hội trường buổi biểu diễn của Diệp Khinh Vũ về, nhiệm vụ bảo vệ lần này cậu tự mình đảm nhiệm, không dám lơ là cảnh giác một giây phút nào.

Ở hiện trường có rất nhiều nhân viên của tập đoàn Lâm thị, đó là những người cậu phải bảo vệ.

Bên cạnh Lâm Vũ Chân có Giang Ninh, vậy cô là người an toàn nhất thế giới này, Cao Bân không phải lo lắng, cậu chỉ cần làm đủ phận sự của mình là được.

“Buổi biểu diễn suýt nữa thì xảy ra chuyện”

Cao Bân cũng nghe được từ anh Cẩu mới biết, mồ hôi lạnh vã ra.

Sau khi Cao Á Lệ biết được chuyện cũng rất kinh ngạc, sau đó thì nổi trận lôi đình.

“Điên rồi! Dám làm chuyện tàn nhãn như vậy, bọn chúng còn là người hay không?”

Vì báo thù, lại có thể hi sinh những người vô tội, không bằng súc vật.

“May mà có anh Giang phát hiện kịp thời, giải quyết mọi chuyện”

Cao Bân nói: “Hai người đó đang ở chỗ em, bọn anh Cẩu đã hỏi rõ rồi, là người của nhà họ Tống ở Phương Bắc”

Nhắc đến nhà họ Tống, hai chị em Cao Á Lệ lập tức phản ứng lại.

Trước đây nhà họ Tả dựa dẫm vào chẳng phải là nhà họ Tống ở Phương Bắc kia sao, giờ nhà họ Tả không còn, nhưng kiểu gì chả có cá lọt lưới, chạy đến nhà họ Tống ở Phương Bắc, cầu xin giúp đỡ.

Chỉ e là người nhà họ Tống đến không phải là chuyện nhỏ.

“Bọn chúng, có lẽ muốn cướp lại thế giới ngầm ở Thịnh Hải!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi