SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Tống Cương run rẩy. Nếu cúi đầu, vậy nhà họ Tống còn mặt mũi nào ở lại phương bắc nữa!

Tống Vĩ Minh liếc nhìn rồi xua tay, không muốn để ý tới anh ta nữa.

Ông ta quay đầu nhìn Tống Tiểu Vũ.

“Con cớ cách gì khổng?” Z “Có”

Tống Tiểu Vũ trả lời rất đơn giản, vẻ mặt bình tĩnh: “Con sẽ cố gắng hết sức để nhà họ Tống có thể sống sót”

Cũng chỉ là sống sót mà không phải phát triển. Mục tiêu lớn nhất vào lúc này của nhà họ Tống chính là cố gắng sống sót.

Mặt Tống Vĩ Minh hơi tái nhợt.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, nhà họ Tống từ một gia tộc lớn hạng hai lại phải ăn nói khép nép, cầu xin tha thứ mới có.

khả năng sống sót.

Ông ta cười gượng, xua tay, không ngờ rằng lần đầu tiên căn dặn Tống Tiểu Vũ làm việc lại chính là bảo cậu ta đi cúi đầu quỳ gối trước người khác.

“Tiểu Vũ, vất vả cho con rồi.”

“Đây cũng là chuyện con nên làm vì nhà họ Tống chúng ta”

Tống Tiểu Vũ khẽ gật đầu, xoay người rời đi.

“Ba, ba không thể làm vậy được! Làm như vậy sẽ phá hỏng danh tiếng và uy nghiêm của nhà họ Tống!”

Tống Cương kêu to.

“Từ hôm nay trở đi..”

Tống Vĩ Minh lại rất bình tĩnh: “Con đã bị đuổi khỏi nhà họ Tống, không còn liên quan gì tới nhà họ Tống nữa.

Con tự giải quyết cho tốt đi”

Ông ta không muốn nói chuyện, cũng không còn sức để nói chuyện nữa.

Nói ra thì nhà họ Tống rơi vào tình trạng như bây giờ, ‘Tống Cương là người có trách nhiệm lớn nhất. Nếu không phải anh ta châm ngòi thổi gió muốn nhà họ Tống đi tranh đoạt Thịnh Hải thì sao Tống Thành có thể chết được?

‘Tống Thành không chết, Tống Cương sẽ không liên kết với ba gia tộc lớn khác, đi tấn công Đông Hải và Thịnh Hải, lại không biến thành tình trạng như bây giờ!

Ông ta hận không thể gi ết chết Tống Cương!

Nhưng ông ta vẫn không xuống tay được, lại để cho anh †a tự sinh tự diệt đi.

“Bai”

Bịch một tiếng, Tống Cương quỳ xuống, nhưng Tống Vĩ Minh không hề để ý tới, trực tiếp xoay người rời đi.

Cùng lúc đó, Tống Tiểu Vũ đi ra khỏi phòng khách, vẻ mặt vẫn vô cảm.

Nhà họ Tống xem như đã hoàn toàn suy sụp rồi. Đừng nói là cậu ta, cho dù là thần tiên cũng không cứu nổi.

Cậu ta nói muốn thay nhà họ Tống quỳ xuống cầu xin tha thứ, đây cũng chỉ là nói vậy thôi.

Hừ, thật sự tưởng người bên phía Đông Hải dễ bát nạt thế à?

Nếu người chết không phải là bốn cao thủ cấp Tông Sư mà là người Đông Hải, vậy thì Đông Hải đã không còn từ lâu rồi!

Cục diện anh chết tôi sống như vậy, chỉ cúi đầu quỳ xuống xin lỗi là có thể giải quyết được sao? Nằm mơ đi.

“Tôi hoàn toàn thất vọng về nhà họ Tống này rồi. Điều tôi muốn chỉ là cơ hội này thôi!”

Trong mắt Tống Tiểu Vũ ánh lên vẻ sắc bén. Cậu ta đã ra khỏi cửa lớn nhà họ Tống thì không quay đầu lại nữa.

Lúc đó ở Thịnh Hải, tập đoàn Lâm thị đã thành lập công ty chi nhánh ở đây, Lâm Vũ Chân cuối cùng cũng có văn phòng của riêng mình, không cần cực khổ trong phòng sách của khách sạn nữa.

Công ty chi nhánh được đặt ở dưới tầng một của công ty giải trí Tinh Tế, như vậy cũng thuận tiện hơn.

Có mạng lưới quan hệ do Cao Á Lệ chuyển qua, Lâm Vũ Chân nhanh chóng làm quen với rất nhiều người trong các ngành nghề liên quan ở Thịnh Hải.

Chuyện bàn bạc hợp tác càng thuận lợi hơn, gần như không gặp rác rối gì.

Lâm thị không tham lam mà theo đuổi hợp tác cùng có lợi, chỉ cần có thái độ này đã đặc biệt được hoan nghênh, càng không cần nói tới Cao Á Lệ tự mình giới thiệu, điều này đã chứng minh người của tập đoàn Lâm thị này có quan hệ không tệ với chị em nhà họ Cao.

Bây giờ thể diện nhà họ Cao rất có tác dụng ở Thịnh Hải, đặc biệt là vị truyền kỳ Thịnh Hải kia còn mấy lần tự mình đứng ra, đi cùng quản lý cấp cao của Lâm thị tới bàn bạc công việc hợp tác.

Điều này làm cho người ta hiểu được ẩn ý sâu xa.

“Bây giờ, truyền kỳ tỉnh là mình đây lại bị tụt lại phía sau à”

Tô Vân nghe Lâm Vũ Chân nói về chuyện này thì không nhịn được mà thở dài: “Ở Thịnh Hải này, vẫn là mặt mũi của truyền kỳ Thịnh Hải lớn hơn một chút”

Lâm Vũ Chân tức giận trừng mát nhìn cô bé: “Em cứ im lặng mà nghe thôi, không được nói xen vào, nếu không chị sẽ nói cho anh rể em biết em không nghe lời đấy”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi