SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

“Giúp tôi à?”

Giang Ninh thản nhiên nói: “Hay là giúp bản thân cậu?”

Hắn lắc đầu, vẫn không tin tưởng lời Tống Tiểu Vũ nói.

AI cũng thích người thông minh, nhưng người quá thông minh hoặc tự cho rằng mình thông minh, thật ra trái lại lại càng lộ vẻ ngu ngốc hơn.

“Cậu có thể đi, tôi sẽ không giết oậu’“

Giang Ninh cúi đầu, tiếp tục loay hoay với dựng ©ụ phá trà của mình.

Tống Tiểu Vũ hít sâu một hơi, sắc mặt thoáng đỏ lên.

Cậu ta mở miệng còn muốn nói gì đó, nhưng lại không nói nên lời.

“Anh Giang, chúng ta sẽ gặp lại.”

Cậu ta cung kính cúi đầu nói một câu rồi lập tức xoay người rời đi Tống Tiểu Vũ hiểu rõ, chỉ dùng miệng nói thì sẽ không có sức thuyết phục, phải làm ra hành động, làm một vài chuyện khiến Giang Ninh thỏa mãn, làm cho hắn thấy.

thành ý của mình.

Mặc dù không nhận được sự công nhận của Giang Ninh, nhưng Tống Tiểu Vũ đã xác định được một việc.

Giang Ninh này mạnh đến mức khiến người ta chấn động!

Cho dù trên người Giang Ninh không có khí thế làm người ta thấy khủng hoảng, nhưng cậu ta không dám khinh thường, chỉ tới gần Giang Ninh thôi cũng đã khiến cậu ta thấy lo lắng, căng thẳng một cách kỳ lạ.

Cho dù tố chất tâm lý của cậu ta vô cùng tốt.

“Nhà họ Tống… xem ra mình cần làm gì đó để chứng minh bản thân”

Tống Tiểu Vũ rời khỏi Thịnh Hải.

Dù thế nào thì cậu ta cũng sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy. Cậu ta phải nắm chặt cơ hội này trước khi kẻ khác biết cách bắt lấy chiếc thuyền lớn này.

Giang Ninh không mấy để tâm về chuyện Tống Tiểu Vũ đột nhiên tới đây.

Nhưng hắn biết Tống Tiểu Vũ là một người thông minh, người bình thường sẽ nhìn hướng gió, mượn gió thổi để mượn sức. Mà người thông minh sẽ thấy rõ tình thế, theo hướng gió thổi, khiến mình cũng trở thành một trận gió.

Vậy cứ chờ xem sao.

Trọng tâm lúc này vẫn là phát triển tập đoàn Lâm thị, vẫn là sự trưởng thành của Lâm Vũ Chân.

Đây là chuyện khiến Giang Ninh quan tâm nhất.

Bằng không, đợi sau khi tập đoàn Lâm thị tiến lên phía bắc, gặp phải cô nhóc khiến người ta đau đầu kia thì sẽ không dễ đối phó đâu.

Giang Ninh lên trên tầng thì đúng lúc đám người Lâm Vũ Chân mới trò chuyện xong. Nhìn vẻ mặt cô tươi cười, rõ ràng đã có thu hoạch rất lớn.

“Ông Hà, tôi cho người đưa ông về”

Lâm Vũ Chân mỉm cười: “Tô Vân, em tiễn ông Hà xuống tầng đi”

“Vâng!”

Tô Vân nói: “Ông Hà, mời đi bên này”

Giang Ninh đi tới, khẽ gật đầu với ông Hà: “Ông Hà đi thong thả”

Hắn đi tới trước mặt Lâm Vũ Chân, nhìn vẻ vui mừng trên mặt Lâm Vũ Chân thì không nhịn được cười nói.

“Thế nào? Có thu hoạch rất lớn à?”

“Vâng!”

‘Trong văn phòng không có ai, Lâm Vũ Chân vòng tay qua cổ Giang Ninh: “Em thật sự rất biết ơn chị Á Lệ. Nếu không có chị ấy giúp đỡ, em cũng không biết phải làm thế nào nữa”

Tập đoàn Lâm thị tiến vào thị trường Thịnh Hải mà chỉ có sản phẩm không là không đủ. Cô hiểu rất rõ ràng chuyện này.

Cao Á Lệ giới thiệu cho cô mấy người đã giải quyết vấn đề này một cách hoàn mỹ.

Từ kênh bán hàng đến nhà phân phối và các phương diện hợp tác, phối hợp quảng cáo tuyên truyền đều có thể khiến cho tập đoàn Lâm thị làm ít công to.

Càng không cần phải nói, có mặt mũi của Cao Á Lệ – vị gia chủ nhà họ Cao này, khi bàn chuyện hợp tác cũng thuận lợi hơn rất nhiều.

Trước khi tới, Lâm Vũ Chân đã chuẩn bị rất tốt, có thể thuận lợi như vậy, cô đương nhiên vui vẻ rồi.

“Chủ yếu vẫn là vì sức hấp dẫn của bản thân em thôi. Nể mặt người khác thì nể mặt, nhưng nếu em không thể giúp mọi người kiếm tiền, không thể cho người khác lợi ích, vậy làm sao có thể bàn hợp tác này chứ?”

Giang Ninh cười nói: “Em đừng xem nhẹ chính mình, vợ anh là giỏi nhất”

“Cảm ơn chồng!”

Lâm Vũ Chân hôn một cái lên mặt Giang Ninh: “Bây giờ, em càng lúc càng có lòng tin hơn rồi!”

Cô kiên trì chân thành với người ngoài, để cho người khác có thể cảm nhận được thành ý của mình, làm ăn là làm ăn, không nhất định phải một sống một chết mà có thể khiến cả hai cùng có lợi, làm cho cả ngành lớn hơn mạnh hơn.

Lâm Vũ Chân vẫn luôn cho là vậy, cũng trước sau đều cố gắng theo hướng này.

Giang Ninh đang muốn giơ tay ôm cô rồi hôn một cái thì Lâm Vũ Chân đã chạy ra khỏi vòng tay hán.

“Em phải chép lại chỉ tiết cuộc nói chuyện vừa rồi với ông Hà, cố gắng làm theo một lượt mới được.”

Lâm Vũ Chân cầm bút lên rồi viết, sự chú ý lập tức được chuyển dời, hình như cũng quên mất Giang Ninh đang ở đây.

Động tác của tập đoàn Lâm thị rất nhanh.

Buổi tối hôm trước Lâm Vũ Chân làm xong bản kế hoạch, căn cứ theo ý kiến của ông Hà để định ra tiêu chuẩn liên quan có thể thực hiện được, hôm sau lại giao cho nhân viên có chuyên môn trong công ty tiến hành sửa đổi và hiệu đính.

Sau đó lại liên tục mở ra hai cuộc họp, xác định sản phẩm mang tính chiến lược tiếp theo của tập đoàn Lâm thị, chính là lấy tiêu chuẩn ngành trong nước làm mục tiêu, tới xác định vị trí của tập đoàn Lâm thị ở thị trường Thịnh Hải!

Nếu có thể hoàn thành chuyện này, vậy chính là một tiến bước cực lớn của tập đoàn Lâm thị trong thị trường Thịnh Hải.

Thậm chí có thể sáng tạo ra một cống hiến mà người khác khó có thể thực hiện lại đượ!

c Lâm Vũ Chân rất nghiêm túc, tập trung một trăm phần trăm sức lực của mình vào đó.

Chỉ cần cô xác định có thể làm một việc, hơn nữa sau khi làm xong sẽ mang lại hiệu quả vô cùng tốt, vậy cô sẽ dốc hết sức lực để hoàn thành nó, hơn nữa còn có sự ủng hộ của Giang Ninh.

Tin tức này nhanh chóng được truyền ra thị trường Thịnh Hải lại làm cho rất nhiều người trong ngành đều bàn luận.

“Cô có nghe nói chưa, lúc này tập đoàn Lâm thị mới tiến vào thị trường Thịnh Hải đã có ý định tạo ra tiêu chuẩn của ngành, bọn họ tưởng mình là ai chứ”

“Đúng là kiêu ngạo mà. Chúng ta dùng tiêu chuẩn ngành của nước ngoài đã mấy chục năm, ai dám nói đồ của mình đã vượt quá tiêu chuẩn của nước ngoài?”

“Bọn họ không biết tự lượng sức mình, sợ rằng kết quả sẽ biến thành công dã tràng mà thôi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi