SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Giọng điệu bên kia điện thoại vẫn rất bình Tĩnh: “Sẽ không ngăn cản con nữa, cũng sẽ không yêu cầu con làm đám cưới liên kết gia tộc. Có thể tìm được hắn hay không thì phải trông cậy vào con đấy”

Nói xong liền cúp máy.

Long Linh Nhi cầm điện thoại, một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Cô ta khẽ cần môi, cho rằng mình nghe nhầm, sợ rằng đó là ảo giác.

Gia tộc đồng ý à?

Cho dù tên khốn kiếp kia là một quân cờ hào môn, là một kẻ vô gia cư, bọn họ cũng đồng ý để mình gả cho anh ấy sao?

Trên mặt Long Linh Nhi lập tức thoáng hiện vẻ mừng rốt “Giang Ninh!”

Cô ta hưng phấn nói: “Em nhất định sẽ tìm được anh!”

Long Linh Nhi nói xong, dường như đã biến thành một người khác. Cô ta cầm quần áo và túi rồi lập tức chạy ra khỏi văn phòng, hoàn toàn khác với vẻ khí thế điềm tĩnh trước đó, Nhân viên làm việc ngoài văn phòng đều.

kinh ngạc đến ngây người.

Bọn họ đã bao giờ nhìn thấy Long Linh Nhi sốt ruột như vậy đâu?

Trên đời này, sợ rằng không có chuyện gì khác có thể làm cho Long Linh Nhi như vậy.

Cùng lúc đó, Giang Đạo Nhiên đã trở về nhà họ Giang, bắt đầu âm thầm thực hiện một loạt các hành động.

Ông ta không ngờ Thịnh Hải lại nổi lên phong ba, hơn nữa lần này là một bố cục tỉnh tế tuyệt vời do Lâm Vũ Chân tạo ra, hoàn toàn trực tiếp xây dựng con đường sau này cho tập đoàn Lâm thị.

Mà Lâm Vũ Chân cũng trở thành nữ thần thương mại phía nam.

Tất cả những điều này làm sao thoát khỏi ánh mắt của ông ta.

“Đã sắp xếp xong chưa?”

Giang Đạo Nhiên hỏi.

“Gia chủ yên tâm, đã làm xong hết rồi.”

Giang Hải cung kính nói: “Cũng có người chú ý tới tình hình bên phía Thịnh Hải, sẽ báo lên ngay”

“Lần này động tác của tập đoàn Lâm thị quả thật rất hay, dùng thủ pháp bốn lạng bạt ngàn cân, lấy lòng người làm chiến trường, cô Lâm thật lợi hại”

“Hừ, cậu không cần khen con bé ở rước mặt tôi. Lẽ nào tôi không nhìn ra được.

chuyện thằng nhóc thối kia giúp một tay à?”

Giang Đạo Nhiên hừ một tiếng: “Nhưng dù vậy, Lâm Vũ Chân cũng rất xuất sắc. Tôi rất hài lòng”

Giang Hải mỉm cười, không dám nói lời nào.

‘Gã thật sự muốn khen Lâm Vũ Chân nhiều.

hơn ở trước mặt Giang Đạo Nhiên. Nếu lần trước nếu không được Lâm Vũ Chân giúp.

đỡ thì e sợ rằng gã đã chết rồi.

Chỉ cần có cơ hội, Giang Hải nhất định se.

trả lại ân tình này.

Hơn nữa, Giang Đạo Nhiên đi một chuyến tới Đông Hải gặp mặt ba mẹ Lâm Vũ Chân, kết quả ông ta cũng rất hài lòng về cô gái Lâm Vũ Chân này. Hơn nữa, ông ta chẳng.

những không ngăn cản Giang Ninh còn ra sức ủng hộ hắn.

Cho dù Giang Ninh không cảm kích.

“Gia chủI”

Ngoài cửa, quản gia bước nhanh đến, thấy Giang Hải ở đây thì khế gật đầu, bất chợt nói: “Cô Long tới rồi.”

Giang Đạo Nhiên khẽ nhíu mày.

Sao cô ta lại tới chứ?

“Để cô ta vào”

Giang Đạo Nhiên lười biếng ngồi ở đó.

Giang Hải cung kính đứng ở bên cạnh.

“Bác Giang!”

Long Linh Nhi đi đến, vẻ mặt tươi cười đây vẻ sung sướng, hoàn toàn khác với lúc vừa rồi ở công ty.

“Linh Nhi, sao hôm nay cháu lại tới gặp ông già như bác thế?”

Giang Đạo Nhiên mỉm cười: “Cháu ngồi đi.

Giang Hải, rót trà”

“Không cần ạ”

Long Linh Nhi mỉm cười nói: “Cháu đã rất lâu không sang đây thăm bác Giang, hôm nay vừa vặn đi ngang qua nên muốn vào thăm bác Giang thôi.’ Cô ta ngồi xuống và hơi do dự, dường như còn hơi ngại ngùng.

“Bác Giang, cháu muốn hỏi bác một chút, Giang Ninh… có tin tức của anh ấy không am Cô ta không biết đã hỏi Giang Đạo Nhiên câu này bao nhiêu lần.

Nhiều năm qua, ngoại trừ Giang Đạo Nhiên từng gặp mặt Giang Ninh một lần thì không ai biết Giang Ninh đi đâu, có thân phận gì và hiện đang ở đâu.

Trước đây Long Linh Nhi có thời gian rảnh rõi thì sẽ tới nhà họ Giang một chuyến, xem Giang Ninh có trở lại không. Cho dù cô ta biết khả năng Giang Ninh quay về nhà họ Giang là cực thấp.

“Hừ, sao bác biết được tin tức về thằng nhóc đó chứ.”

Giang Đạo Nhiên nghe được tên của Giang Ninh thì hừ một tiếng: “Nó đã sớm chẳng còn bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Giang bác rồi”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi