SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Cao quý, ung dung, Khương Lệ mang đến cho người ta một cảm giác đứng trên cao nhìn xuống, là một quý bà danh xứng với thực.

Bảo dưỡng chu đáo, cho dù bà đã gần bốn mươi, nhưng dáng vẻ vẫn rất thướt tha, trẻ trung.

“Chủ tịch Khương, Lâm thị tiến vào thị trường Phương Bác, những số liệu này rất quan trọng, chỉ cần chúng ta không đưa cho cô ta thì bọn họ nhất định sẽ thất bại”

¬ -….Ý Ông nghĩ đơn giản quá, Lâm.

trứng vào hết trong một cái giỏ đâi i1 á ngốc mà thả”

Khương Lệ cười nói: “Bọn họ chắc chắn đã bắt đầu làm phân tích số liệu rồi, chỉ cần thời gian chút thôi, Lâm thị sẽ tiến quân vào Phương Bắc, chỉ e không ai có thế ngăn cản được bọn họ, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi”

Bà nhìn rất rõ điểm này, điều bà có thể làm đó là cướp.

thời gian của Lâm thị, để làm quân cờ, khiến cho Lâm thị phải trả một cái giá thật đắt.

Dựa vào tình thế hiện giờ của Lâm thị, muốn ngăn được, chỉ e dựa vào tập đoàn Linh Long thì không đủ, còn cần sự ra tay của những đại gia tộc Phương Bắc có lợi ích liên quan kia.

Thực lực mạnh cỡ nào chứt Bà ta không để ý những thứ này, cho dù bà vốn xuất thân từ đại gia tộc Phương Bắc, nơi lợi ích đan xen, bà rất rõ, bảo vệ lợi ích của bản thân mới là điều quan trọng nhất.

“Tương lai Lâm thị thế nào chúng ta không cần quan tâm, mà từ trong vòng xoáy này chúng ta đạt được những gì, mới là điều quan trọng nhất”

Khương Lệ hờ hững nói: “Anh biết Trần Cung thua ở đâu không?”

“Ông ta quá tự mãn!”

Thế trận mà Lâm thị bày ra, bao nhiêu người nhịn được, mà Trần Cung thì không, tự nhảy vào không nói, còn khiến cho Slanka mất hết mặt mũi, bị Lâm thị dẫm lên đầu thượng vị.

Cục tức này Slanka sao nuốt trôi cho được, không đòi lại, bọ họ cam tâm chắc?

“Vâng vâng vâng, chủ tịch Khương nói đúng, vậy tôi nên làm thế nào?”

Đứng kia là phó sở trưởng của cơ sở nghiên cứu Thịnh Hải, Dương Minh.

Cho dù địa vị ông ta không thấp, có sức ảnh hưởng lớn trong nghề này, nhưng trước mặt Khương Lệ, lại tỏ ra hết sức thấp kém, không chỉ vì Khương Lệ có khí thế mạnh mẽ, mà còn bởi vì bối cảnh đằng sau bài!

Bà ta đến từ đại gia tộc Phương Bắc kia mà, sao Dương Minh dám đắc tội.

Khương Lệ nhảy dù đến Thịnh Hải không chỉ vì để phụ trách công ty con của Slanka ở đây, mà còn có mục đích khác nữa.

Lâm thị có lẽ sẽ tổn thất không nhỏ rồi đây!

“Có thể cho họ số liệu, nhưng không được dễ dàng quá Khương Lệ nói: “Hơn nữa, còn có điều kiện”

Bà ngẩng đầu, mái tóc quăn màu vàng rũ xuống, ánh mắt giảo hoạt: “Ông có biết, sau khi hi vọng lại thất vọng, cuối cùng trở thành tuyệt vọng, là cảm giác gì không”

Dương Minh lác đầu.

“Ông không biết, tôi cũng không biết”

Khương Lệ đứng dậy, bước đến trước mặt Dương Minh, giơ tay sờ ngực ông ta, khiến cho cơ thể Dương Minh không nhịn được cương cứng lại: “Nhưng Lâm Vũ Chân, sẽ biết nhanh thôi”

Cả người Dương Minh run rẩy.

Vốn ông ta cho rảng, phụ nữ là phái yếu, nhưng sau khi gặp Khương Lệ, ông mới biết, phụ nữ là sinh vật đáng sợ nhất, nhất là người phụ nữ có chút tuổi, còn hung dữ hơn sư tử hổ báo hàng trăm lần.

“Vâng, tôi biết nên làm thế nào rồi”

Dương Minh cung kính đáp.

Khương Lệ vừa lòng gật đầu: “Phó sở trưởng Dương, chỉ cần ông làm tốt chuyện này, thì tôi có thể bỏ giúp ông chữ phớ này đi”

“Cảm ơn chủ tịch Khương!”

Dương Minh vui mừng không thôi, cung kính gật đầu rồi lập tức rời đi.

Khương Lệ nhếch mép đắc ý.

“Các người đang chặn đánh Lâm thị nhưng lại không biết mượn Lâm thị để đạt được mục đích của mình, để vang danh, đây là thời cơ tốt nhất; Khương Lệ hừ lạnh: “Cái tên Khương Lệ sẽ chẳng mấy mà vang khắp Phương Bắc, nhà họ Khương mới có thể nâng lên một bậc!”

Lúc này.

Dưới lầu sở nghiên cứu, Lâm Vũ Chân đợi đã được một lúc lâu.

“Xin lỗi, phó sở trưởng phụ trách chuyện này vẫn chưa về, cô lần sau lại tới vậy”

Lễ tân cản Lâm Vũ Chân, không cho cô vào, vẫn câu nói cũ, phó sở trưởng phụ trách chuyện này không có ở đây, Lâm Vũ Chân có vào cũng không gặp được.

Lâm Vũ Chân hơi hé miệng định nói là rõ ràng xe của ông ta vẫn đỗ ngoài kia, người chắc chắn ở trên lầu, nhưng vẫn cố chấp không muốn gặp cô.

Rõ ràng là muốn gây khó khăn cho Lâm thị!

“Cảm ơn”

Cô nhìn nhân viên công tác ở quầy lễ tân, cũng không giận, ngay cả giọng nói cũng rất bình tĩnh, lễ độ gật đầu xoay người rời đi.

Giang Ninh đang đợi cô ở đằng xa, thấy Lâm Vũ Chân bước ra, thì biết chắc chắn là không gặp được người.

“Anh Giang, không cần phải phiền phức như vậy, tôi mang người xông thẳng vào, lôi tên họ Dương kia xuống!”

Cao Bân không rõ, sao Giang Ninh lại làm mọi chuyện rắc rối như vậy, lại để cho Lâm Vũ Chân ra mặt, cần gì phải làm việc thừa thãi.

Chẳng phải chỉ là một phó sở trưởng sở nghiên cứu hay sao, một mình cậu cũng có thể lôi ra được!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi