SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

“Được-”

Giang Ninh đứng lên. Hắn biết Tống Tiểu Vũ không muốn để cho người khác dễ dàng biết được thân phận của hắn. Cậu ta vẫn tính là có chút cẩn thận.

Hắn đi theo người phục vụ.

Trong phòng khách quý, Tống Tiểu Vũ có vẻ hơi căng thẳng.

Đây là lần thứ haf cậu ta nhìn thấy Giang Ninh. Lần đầu tiên Giang Ninh từ chối, cậu ta từng nghĩ mình sẽ chết vào ngày đó. Nhưng thật ra, Giang Ninh gần như đã cho.

cậu †a. Cậu ta là một người thông minh, nên hiểu được.

điểm này.

Mà bây giờ là một cơ hội cuối cùng của cậu ta.

“Cốc cốc cốc.”

Có người gõ cửa phòng, Tống Tiểu Vũ lập tức đứng lên, bước nhanh tới cửa và kéo cửa phòng ra.

“Cậu Giang!”

Thấy Giang Ninh, cậu ta cung kính gọi một tiếng: “Tiểu Vũ rất xin lỗi vì phải làm phiền cậu Giang tự mình đi tới đây một chuyến thế này! Mời cậu vào!”

Giang Ninh khẽ gật đầu rồi đi vào, trực tiếp ngồi xuống trên vị trí chủ tọa.

Không ai dám nói hản không cung kính với Tống Tiểu Vũ.

Tống Tiểu Vũ vẫy tay, cho những người khác lui ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại cậu ta, Giang Ninh và anh Cẩu.

Cậu ta hít sâu một hơi. Dù cậu ta đã sớm sắp xếp từ ngữ để nói, nhưng lúc này dường như lại nói không nên lời.

Tống Tiểu Vũ không phải là một người dễ căng thẳng, thậm chí trên thực tế có thể nói là giỏi tranh luận, nhưng ở trước mặt Giang Ninh lại không hề có căn đảm bình Tĩnh tự nhiên này.

“Tôi muốn xin cậu Giang lại cho tôi một cơ hội!”

Một lúc lâu sau, Tống Tiểu Vũ hơi cúi người, mở miệng nói: “Cho nhà họ Tống tôi một cơ hội.”

Giang Ninh khẽ ngước mắt nhìn: “A, cơ hội gì?”

Trong lòng Tống Tiểu Vũ thở phào nhẹ nhõm. Hắn không từ chối thẳng, vậy chính là có cơ hội!

Cậu ta lập tức đưa một lá thư được dán kín cho Giang Ninh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đây là thành ý của tôi!”

Tống Tiểu Vũ nói xong, lại cung kính đứng ở đó, chờ Giang Ninh xem thư.

Giang Ninh không nói gì, xé phong bì và lấy tờ giấy bên trong ra, lại nghiêm túc nhìn.

Trong gian phòng lập tức trở nên yên tĩnh, dường như chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của mấy người!

Tống Tiểu Vũ rất khẩn trương!

Cậu ta sợ Giang Ninh lắc đầu, vậy nhà họ Tống của cậu †a sẽ hoàn toàn không còn cơ hội nữa, Tống Tiểu Vũ cậu †a cũng hoàn toàn không còn cơ hội.

Nhưng chỉ cần còn có một cơ hội, cậu ta lại phải đi tranh hủ, cho dù phải trả giá lớn hơn nữa!

Một lúc lâu sau, Giang Ninh xem xong, nhét tờ thư vào lại trong phong bì thư, trực tiếp chuyển phong bì cho anh Cẩu, để anh Cẩu cất.

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt sáng như đuốc, lại giống như thanh kiếm sắc bén có thể đâm sâu vào trong trái tim của Tống Tiểu Vũ!

Tống Tiểu Vũ thấy vậy, cổ họng chợt khô khốc, vô cùng khẩn trương.

Giống như cậu ta đang chờ đợi hình phạt vậy!

“Theo tôi, cậu sẽ không có được quyền lợi và địa vị, có chỉ là trách nhiệm. Cậu có bằng lòng không?”

Nghe thấy Giang Ninh nói vậy, Tống Tiểu Vũ đầu tiên là thoáng ngẩn người ra, bất chợt ngạc nhiên nhìn Giang Ninh, còn tưởng mình nghe nhầm.

“Tôi bằng lòng! Tôi bằng lòng!”

Cậu ta suýt nữa không nhịn được, bịch một tiếng, quỳ một gối xuống!

Cậu ta nắm được cơ hội Tống Tiểu Vũ hiểu rõ Giang Ninh nói vậy là có ý gì. Chỉ có trách nhiệm mà không có quyền lợi và địa vị.

Nhà họ Tống của cậu ta sẽ không giống với gia tộc lớn khác, chỉ tranh đấu vì tài nguyên và lợi ích. Cậu ta có trách nhiệm lớn hơn nữa, phải vì nhiều người hơn nữa!

Tất cả những điều này không phải cũng giống với Lâm thị bây giờ sao?

Tống Tiểu Vũ đã từng đặc biệt suy nghĩ về vấn đề này.

Sau khi một doanh nghiệp phát triển lớn mạnh, không phải theo đuổi lợi nhuận và địa vị càng lớn hơn mà cần gánh vác nhiều trách nhiệm xã hội hơn.

Nhưng Lâm thị rất đặc biệt. Từ ban đầu, Lâm thị đã hướng về phía mục đích này.

Cậu ta điều tra được, từ khi Lâm thị thành lập đến nay, lợi nhuận gần chục tỷ, nhưng ngoại trừ chỉ phí chỉ tiêu bình thường, tăng cao phúc lợi và lòng trung thành của nhân viên, số tiền còn lại gần như đều tập trung vào sự nghiệp công ích, tập trung vào việc giúp đỡ những người bình thường ở dưới tầng đáy của xã hội!

Cậu ta căn bản không có cách nào tưởng tượng được, nhà họ Lâm một tay khống chế Lâm thị, thu nhập hàng tháng chỉ khoảng hai ba chục nghìn, mới được xem là thành phần tri thức ở mức trung bình, thậm chí kém hơn không ít nhân viên trong Lâm thị.

Ngay cả biệt thự kia hình như cũng do Giang Ninh tự bỏ tiền của mình ra mua.

Cả trong nước, đã từng thấy có doanh nhân nào như vậy sao?

Dù sao Tống Tiểu Vũ cũng chưa từng thấy qua. Cho nên câu ta thật lòng kính kể Lâm thị và họ Lâm, cũng hiểu rõ Lâm thị làm như vậy mới có khả năng đi được lâu dài, mới có thể làm được chuyện mà người khác không làm được!

“Tôi bằng lòng! Nhà họ Tống tôi cũng bằng lòng! Cảm ơn ngài Giang!”

Tống Tiểu Vũ kích động nói: “Tống Tiểu Vũ tôi lấy mạng sống của mình ra đảm bảo, nhất định sẽ thực hiện được, thân là người chịu trách nhiệm quản lý một gia tộc lớn, nếu như trái lời, bằng lòng tiếp nhận bất kỳ trừng phạt nào!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi