SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Làm vậy còn khiến ông ta nhục nhã hơn là chết.

Ông ta đường đường là trưởng họ của nhà họ Tân, trưởng họ của một gia tộc lớn, làm gì có chuyện vào nhà máy làm công việc của đám công nhân cấp thấp được, thà Giang Ninh đánh gãy tay gãy chân ông ta đi còn hơn.

Giang Ninh hoàn toàn bỏ ngoài tai lời ông ta nói, hững hờ bảo: “Tiêu chuẩn đánh giá thành tích cũng giống như với những công nhân khác, nếu không làm tốt công việc, thì đáng bị phạt.

“Trưởng họ nhà họ Tân phải biết lấy mình ra làm gương, phải có yêu cầu cao hơn, nếu như không làm tốt được thì đánh gãy xương”

Nhục nhã Tân Mẫn không nói gì nữa.

Cả người ông ta đang run lên bần bật, hai mắt đỏ ngầu, chưa bao giờ lại cảm thấy phẫn uất, căm hận đến như thế.

Giang Ninh làm thế này là đang sỉ nhục mình.

“Rõ” Anh Cẩu không hề khách sáo, lập tức gọi người mang mấy bộ quần áo lao động đến, vất lên người đám Tân Mẫn: “Mặc vào!”

Giọng nói lạnh như băng, không chút cảm xúc.

Tân Mẫn đâu dám chống đối, nếu như ông ta có can đảm để chết thì giời phút này đã chẳng còn sống nữa rồi.

“Mày… mày sẽ phải hối hận!”

Ông ta căm tức nói.

Nhưng Giang Ninh không thèm đếm xỉa đến ông ta, vẫn cúi đầu tiếp tục ăn trái cây.

Anh Cẩu dẫn Tân Mãn và tất cả những người khác vào trong xưởng máy, tìm một thợ cả dạy cho họ quy trình thao tác, ai dám không lắng nghe nghiêm túc, không làm nghiêm túc thì anh Cẩu quyết không nể nang.

Sau khi tận mắt thấy Tân Cương bị anh Cẩu bẻ gãy ba ngón tay, Tân Mẫn mới đi vào nề nếp, không dám hé răng một lời, đôi mắt đỏ ngầu, vừa rớt nước mắt vừa lặng lẽ ngồi xuống dây chuyền lắp ráp, chuyên tâm làm việc.

Ông ta cảm thấy hôm nay là ngày đen tối nhất trong suốt cả cuộc đời mình.

“Trưởng họ..” Tân Cương ôm ngón tay mình òa khóc, “Phải làm thế nào.

bây giờ? Chúng ta biết phải là gì đây?”

Họ không thể liên lạc được với bên ngoài, cho dù muốn cũng không có cách nào gọi cao thủ đến trừng trị bọn Giang Ninh, hiện giờ bị Giang NInh ép đến xưởng máy này làm việc, hạ đã bao giờ làm những công việc thế này đâu.

“Chú còn có mặt mũi hỏi tôi?”

Tân Mẫn túm lấy một đồ vật bên cạnh, gõ lên đầu Tân Cương, “Nếu không tại hai ba con chú thì tôi có lâm vào bước đường này không? Tôi thật lòng muốn giết quách hai ba con chú cho rồi!”

Tân Huy không dám ho he, cúi đầu im lặng làm viện.

Anh ta những tưởng mình đã đủ thê thảm rồi, nhưng giờ chứng kiến trưởng họ Tân Mãn của nhà họ Tân bị Giang Ninh sai đi làm việc, lại chợt thấy tâm lý cân bằng lại.

Giang Ninh đúng là ác quỷ!

Người của Lâm Thị đáng sợ đến mức độ này, tàn nhãn đến mức độ này, anh ta không sao hiểu được tại sao nhà họ Tân lại muốn sinh sự với Lâm Thị cơ chứ?

Đánh trực tiếp nhà họ Long chẳng phải là hơn sao?

Nhưng Tân Huy không dám nói, anh ta chỉ muốn mau chóng hoàn thành công việc, rồi Giang Ninh sẽ tha cho anh ta, chắc có lẽ người như thế sẽ giữ lời, Giang Ninh đã nói phải thu phục người khác bằng đạo đức mà.

Máy móc trong xưởng kêu vang vang, các thiết bị làm việc 24/24 không ngừng, liên tục sản xuất hàng xuất xưởng.

Đám người Tân Mãn làm việc hai ca, cứ mười hai tiếng lại thay đổi một lần, Tân Mẫn gần như kiệt sức, ông ta ngần này tuổi đầu những đã bao giờ phải vất vả như vậy?

Hai mắt bỗng hiện lên quầng thâm, Tân Mẫn rũ mi, toàn thân tê dại, công việc đóng gói lặp đi lặp lại một cách máy móc, ngay cả nhiều người đứng bên cạnh cũng không có phản ứng gì.

“Rắc rắc!”

Một tiếng động khẽ vang lên, ánh đèn pin làm Tân Mẫn giật mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi