SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Trong lúc này thì Giang Ninh vẫn đang nhàn nhã đi chơi như ngày thường.

Anh nằm trên ghế sô pha, gác đầu lên chân Lâm Vũ Chân, tận hưởng cảm giác của cuộc sống.

“Ăn một trái nữa” Lâm Vũ Chân bốc nho bỏ vào miệng Giang Ninh, gương mặt cưng chiều: “Được rồi, ăn hết rồi đấy”

“Cảm ơn bà xã” Giang Ninh mở miệng ậm ờ nói: “Nho em bốc cho ăn là nho ngọt nhất trên thế giới này” Lâm Vũ Chân cũng quen với cái tính này của Giang Ninh rồi, e rằng cái miệng của anh cũng là cái miệng ngọt nhất trên thế giới này đấy.

Hai ngày nay cô sống thoải mái hơn nhiều rồi.

Mọi chuyện lớn nhỏ trong Lâm thị đều đã có người đến phụ trách.

Giang Ninh nói muốn bồi dưỡng nhân tài, chia sẽ bớt gánh nặng của Lâm Vũ Chân cho nên mạnh dạn ủy quyền còn cổ vũ nhân viên bằng tiền thưởng hậu hĩnh khiến đám người Lý Đông ai nấy đều xem công việc ở Lâm thị như việc của mình mà cắm đầu làm.

Bọn họ không thể phụ lòng Giang Ninh được, càng không thể để anh thất vọng về mình!

Hôm nay Lâm Vũ Chân chỉ cần quyết định một việc trọng đại, đưa ra phương hướng chung đủ để nắm bắt cụ thể về công việc, nhiều người dưới quyền của anh ai cũng rất xuất sắc, đủ khả năng hoàn thành tất cả nhiệm vụ mà Lâm Vũ Chân đưa rat Cô hiểu rõ đây mới là con đường mà Lâm thị phải đi trong tương lai, không chỉ dựa vào một mình cô, cũng không chỉ dựa vào nhà họ Lâm, mà còn phải dựa vào Giang Ninh, cùng đưa Lâm thị đi lên.

Nhưng mà cũng đòi hỏi tất cả các nhân viên ở Lâm thị phải thật đoàn kết, cùng nhau xem Lâm thị như một sự nghiệp cả đời mình mà phấn đấu!

“Trên cơ bản thì chúng ta đang có vị trí ổn định trên thị trường ở phía Bắc rồi, tiếp theo, như em đã nói, chúng ta sẽ thay thế tập đoàn Linh Long, mở rộng các ngành nghề khác.” Vài ngày trước, Giang Ninh đã chuẩn bị tinh thần cho bản thân thật tốt, chậm thì vài tháng, nhanh thì vài ngày là có thể thực hiện bước tiếp theo.

“Chúng ta phải làm gì đây?”

Cô cuối đầu, đưa tay xoa nhẹ gương mặt Giang Ninh, từng đường cong cường tráng của thân thể này đúng là khiến Lâm Vũ Chân mê muội: “Em vẫn chưa nghĩ ra nên bắt đầu ra tay từ đâu”

“Em không cần phải ra tay” Giang Ninh nhắm mắt lại, hưởng thụ cái cảm giác được Lâm Vũ Chân thân mật xoa xoa: “Tập đoàn Linh Long sẽ tự sụp đổ thôi.”

Nghi ngờ nhà họ Giang Lâm Vũ Chân ngừng tay lại.

Cô có hơi kinh ngạc, Giang Ninh nói tập đoàn Linh Long sẽ tự sụp đổ sao?

Không thể nào đâu.

Đó là một con quái vật khổng lồ, cũng không phải một công ty nhỏ thuộc cái loại tiến thêm một bước là rất khó vì nếu vượt quá số lượng có thể sẽ dẫn đến yếu dần, thậm chí là sụp đổ, gần như đây là chuyện không thể nào.

Nhưng tại sao giọng của Giang Ninh lại khẳng định chắc chắn như vậy “Em không tin à?”

Giang Ninh mở mắt, cầm lấy tay Lâm Vũ Chân, tiếp tục xoa bóp cái trán của anh: “Bà xã, vậy chúng ta cược nhé?”

“Cược cái gì?”

Lâm Vũ Chân cảm thấy mất hứng rồi.

Dường như cho tới bây giờ cô đánh cược với Giang Ninh chưa bao giờ thắng nổi, lúc này làm gì có thể thắng anh đâu chứ.

Cô vẫn cảm thấy trong vài ngày mà tập đoàn Linh Long như một con quái vật lớn lại sụp đổ là chuyện không thể nào, trừ khi… trừ khi tận thế kéo đến.

“Nếu như em thua…” Giang Ninh vẫy vẫy tay, Lâm Vũ Chân cúi người xuống, đặt tai gần kề bên môi Giang Ninh, giọng nói của Giang Ninh bỗng chốc đã nhỏ lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi