SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Bây giờ Vương Cao rất vui vẻ.

Chuyện làm suốt mấy chục năm còn không làm được,

đột nhiên lại được thực hiện chỉ trong hơn mười ngày

ngần ngủi, làm cho ông ta hơi đắc ý.

Bây giờ thành phố Đông Hải do ông ta định đoạt.

‘Cho dù sau lưng phải nghe bên phía tỉnh thành, nhưng ít

ra ở trên phần đất này, cái tên Vương Cao của ông ta

mới có tác dụng nhất.

“Hứa Vinh đã ngã, lão Lạc bị tiêu diệt, những kẻ không

nghe lời cũng đã không còn” Ñ

Í l

Ở trong cậu lạc bộ của mình, ‘Vương Cao mặc áo choàng.

tắm, trong tay lắc ly rượu vang, có vẻ vô cùng thoải mái.

Mặt ông ta hồng hào, rõ ràng mới trải qua một trận đại

chiến kịch liệt nhưng ông ta vẫn cảm thấy chưa thỏa

mãn. Dù sao ông ta đã thèm muốn người phụ nữ bên

cạnh Hứa Vinh từ lâu.

“Ở trong hoàn cảnh này, tìm được một chiếc thuyền lớn

vững chắc đúng là một chuyện may mắn.”

Vương Cao híp mắt và dựa vào sô pha, dương dương tự

đắc.

“Rầm!”

Đột nhiên có một tiếng động lớn vang lên, cửa lớn bị phá

ra, còn có một bóng người kêu thảm bay ngược vào.

Vương Cao thoáng biến sắc và lập tức tránh sang bên, ly

rượu trong tay vẫn bị đụng trúng, rơi xuống đất, vỡ thành

từng mảnh trên mặt đất.

“Ai đấy?!”

Vương Cao hét lớn: “Người đâu?! Người đâu mau tới

đây!”

“Rầm!”

“Rầm!”

Người có tới, nhưng vẫn bị đá bay vào, đập mạnh xuống

đất rồi lập tức không động đậy, đã hôn mê rồi.

Mặt Vương Cao biến sắc.

Bên ngoài chỗ của ông ta có khoảng hơn trăm người,

bây giờ lại không có tiếng động nào.

Khi thấy Hoàng Ngọc Minh bước nhanh vào, trong mắt

Vương Cao hiện ra vẻ lạnh lùng.

“Hoàng Ngọc Minh, cậu có biết mình đang làm gì

không?!”

‘Vương Cao phẫn nộ hét lên: “Cậu tự tìm đường chết

đấy!”

Hoàng Ngọc Minh mỉm cười và đi thẳng đến trước bàn,

rót cho mình một ly rượu vang rồi nếm thử một hớp,

chép miệng nói.

“Nghe nói trong trang trại rượu của ông có không ít rượu

ngon? Tôi muốn lấy”

“Gậu…”

Vương Cao giận dữ: “Cậu muốn lựa chọn sống mái với

nhau sao?”

Hoàng Ngọc Minh lắc đầu: “Chỉ là một phía nghiền ép

mà thôi.”

Anh nói xong, búng ngón tay cái “chóc”.

“Rầm!”

“Rầm!”

“Rầm!”

Những tiếng động liên tiếp vang lên, rất nhanh, cả câu

lạc bộ đã không còn âm thanh nào nữa.

Toàn thân Vương Cao đều tê dại.

Ông ta dường như tận mắt nhìn thấy có ba mươi con sói

đang tàn sát bừa bãi chỗ này, căn bản không ai có thể

ngăn cản được!

Ông ta còn thấy rõ, trong những người kia có mấy người

ông ta đã từng gặp qua. Nhưng một tháng trước, ông ta

thậm chí căn bản nhìn không thuận mắt. Có chuyện quái

gì xảy ra vậy?

Vương Cao ngồi ở trên sô pha ngơ ngác, hai chân hơi

run rẩy.

Tất cả những chuyện này xảy ra quá nhanh, ông ta căn

bản không kịp phản ứng nữa.

Hoàng Ngọc Minh rót cho ông ta một lu rượu: “Uống đi,

một chén cuối cùng trong đời người. Sau khi vào nhà tù,

sợ rằng ông chỉ có thể uống nước tiểu thôi”

Vương Cao mấp máy môi.

“Hoàng Ngọc Minh, làm việc đừng quá tuyệt tình như

vậy, ba mươi năm Hà Đông…”

“Bốp!”

Hoàng Ngọc Minh lật tay tát một phát khiến Vương Cao.

ngã sấp xuống, ly rượu bị đổ, rượu vang bắn ra đầy đất.

“Ông cho rằng đám chó ở tỉnh thành kia có thể cứu ông

sao?”

Hoàng Ngọc Minh lạnh lùng nói: “Bọn họ sẽ chỉ chết

nhanh hơn thôi!”

Vương Cao ôm mặt, trên gương mặt đầy vẻ hung ác

trừng mắt nhìn Hoàng Ngọc Minh.

Dù thế nào ông ta cũng không ngờ được, chỉ trong thời

gian ngắn ngủi mà Hoàng Ngọc Minh lại quật khởi

nhanh như vậy.

Đầu tiên là đánh anh em Hắc Long tàn phế, thậm chí

không để mắt tới đám người ở tỉnh thành, bây giờ còn

trực tiếp xông tới cửa, muốn tiêu diệt mình.

Cậu ta rốt cuộc có bối cảnh gì?

“Bây giờ tôi và chính là đại diện cho người trong tỉnh

thành! Lâm Võ và Cao Phi đang ở thành phố Đông Hải!”

Vương Cao cán răng, đưa ra uy hiếp cuối cùng.

“Cậu làm cho anh em Hắc Long tàn phế thì đã đắc tội

bọn họ rồi. Cậu còn dám động đến tôi, bọn họ tuyệt đối

sẽ lấy mạng của cậu!”

Ông ta có phần cuồng loạn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi