SIÊU CẤP THIẾU GIA



“Tôi cảm thấy không có gì sai cả.


Thẩm Lãng thản nhiên nói.

Một cuộc điện thoại là có thể giải quyết được việc nhỏ, Thẩm Lãng cũng không muốn đi truy cứu thêm.

“Anh không sai? Tôi thấy anh thật vô trách nhiệm đấy, ông nội tôi vừa mới giao tiệm đồ cổ này cho anh, vậy mà anh lại đối xử với tấm lòng của ông như vậy sao? Tôi còn tưởng rằng anh sẽ có tương lai, anh làm tôi quá thất vọng rồi!”
Tống Từ nhíu mày lại, sắc mặt nghiêm túc.

Cô cũng không biểu hiện ra dáng vẻ chanh chua mà nói chuyện thật nghiêm túc với Thẩm Lãng.

“Nếu đổi lại là cô, với tính cách của cô thì có khả năng sẽ càng gắt hơn tôi nữa.


Giọng điệu và biểu cảm của Thẩm Lãng không thay đổi nhiều bởi vì anh không quan tâm Tống Từ có thất vọng với mình hay không, anh cũng không sống vì Tống Từ.

Mà Tống Từ cũng không thật sự quan tâm đến Thẩm Lãng, cô chỉ coi Thẩm Lãng như một kẻ thất bại, rèn sắt không thành thép.

“Rốt cuộc sao lại thế này? Thẩm Lãng, anh nói rõ ràng cho tôi, nếu không tôi sẽ nói với ông nội đấy!” Tống Từ chất vấn.


“Cô đi xem camera sẽ biết.

” Thẩm Lãng nói xong thì lập tức rời đi tiếp khách hàng khác.

Tống Từ nghi ngờ đi xem camera giám sát trong tiệm thì nhanh chóng biết được cảnh tượng vừa xảy ra.

Ngọn nguồn mọi chuyện đã rõ ràng, Tống Từ tức giận giậm chân ở trước quầy.

“Khốn nạn! Muốn chết còn tìm lên đầu nhà họ Tống!”
Tống Từ là người thẳng tính, cô cũng rất ghét loại người như Tôn Đức Lâm.

“Thẩm Lãng, tôi sai rồi, anh cho tôi xin lỗi đi.


Tống Từ rất ít khi xin lỗi người khác, cô nghĩ sao thì nói vậy.

Nếu đổi lại là cô thì cô cũng sẽ đuổi Tôn Đức Lâm đi.

“Không có gì.

” Thẩm Lãng bình tĩnh đáp lại, dường như điều này đã nằm trong dự đoán của anh.

Trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc, Thẩm Lãng cũng khá hiểu tính cách của Tống Từ, yêu tinh nhỏ này luôn miệng mắng người khác nhưng phẩm chất cũng không xấu.

“Thẩm Lãng, tuy rằng Tôn Đức Lâm rất kiêu ngạo nhưng ông ta không tin tưởng anh cũng không phải không có lý, anh thật sự quá trẻ so với những chuyên gia lớn tuổi nên không thể làm cho người mua tin tưởng được.


Tống Từ cho rằng trong khoảng thời gian Thẩm Lãng tiếp quản, việc kinh doanh của tiệm đồ cổ sẽ trở nên ảm đạm.

Đương nhiên, cô cũng không để ý lắm, dù sao thực lực của nhà họ Tống rất mạnh, gia nghiệp rất lớn nên sẽ không có ai để ý đến tình hình doanh thu của tiệm đồ cổ này.

Hơn nữa, ông nội giao tiệm đồ cổ này chủ yếu chỉ để rèn luyện cho Thẩm Lãng nên cũng không trông cậy vào Thẩm Lãng có thể kinh doanh tốt bao nhiêu.

“Trình độ của tôi cũng không kém hơn những người gọi là chuyên gia kia bao nhiêu, làm cái này chỉ cần có thiên phú, khách hàng không tin tưởng chỉ vì tôi quá trẻ thôi.


Thẩm Lãng không trắng trợn thổi phồng năng lực giám định đồ cổ của mình, thật ra thực lực của anh rất mạnh, ngay cả Thôi Lão Quỷ là người thầy giám định giỏi nhất Hoa Hạ cũng nói anh là trò giỏi hơn thầy.

Nghĩ đến không cần thiết phải biểu hiện ra trước mặt Tống Từ, Thẩm Lãng không muốn nói sâu hơn.


“Anh đúng là chỉ biết khoác lác, nếu anh thực sự có năng lực thì sao vẫn chẳng làm nên trò trống gì? Tuy rằng ông nội tôi coi thường mấy cửa hàng ở thành phố Bình An nhưng nói như thế nào đoạn đường này cũng là nơi rất nhiều người giàu có còn không mua được, đặc biệt là cửa hàng này, có thể nói là tấc đất tấc vàng, anh còn kém xa lắm.


Tống Từ bĩu môi, trêu chọc nói với Thẩm Lãng.

Thật ra, Tống Từ rất tán thành năng lực giám định bảo vật của Thẩm Lãng, lúc trước ông nội đưa một bức họa của Đường Dần cho Thẩm Lãng, anh liếc mắt một cái đã nhìn ra đó là đồ dỏm, còn chứng minh ngay tại chỗ.

Nhưng trong mắt Tống Từ, Thẩm Lãng vẫn chẳng làm nên trò trống gì, anh còn không có bối cảnh nữa.

Nếu nhưkhông gặp được ông nội của mình thì có lẽ bây giờ anh đang đi theo sau một ông chủ nào đó nịnh bợ, lừa bịp.

“Đường này tên là Bình An đúng không?” Thẩm Lãng còn tưởng rằng mình nhớ lầm.

“Không sai, đúng rồi, làm sao vậy?” Tống Từ mở to đôi trong sáng hỏi.

“Ừm, không có gì.

” Thẩm Lãng nghĩ thầm thì ra mình nhớ không lầm, cả phố này đều là của Thẩm Lãng tôi, mấy cửa hàng này thì có là gì.

“Ai, cơ hội đã ở trước mắt, anh tự làm đi, nếu nắm chắc được thì anh có thể thay đổi vận mệnh của mình, đến lúc đó cả phần mộ tổ tiên cũng lên hương theo!” Tống Từ nghiêm túc nói.

Thẩm Lãng cười cười, sau đó tiếp tục tiếp đón những khách hàng khác.

Ngày đầu tiên tiếp quản tiệm đồ cổ, anh chỉ làm đối phó một chút, giả bộ cho Tống Tri Viễn xem, không muốn lãng phí ý tốt của Tống Tri Viễn.

Còn sau này, cứ xem tình hình mà quyết định.

Đến chiều, việc làm ăn của tiệm đồ cổ cũng tạm ổn, không gặp phải khách hàng bất lịch sự như Tôn Đức Lâm, những người có tiền cũng không phải toàn người kiêu ngạo ngang ngược mà còn có rất nhiều người biết phép tắc.

Đúng lúc này, có một người quen bước vào tiệm.

Thẩm Lãng nhìn lên, người này chính là Cẩu Đản!
Bây giờ hai anh em nhà họ Đỗ đã bị Thẩm Lãng dạy dỗ thành đệ tử của mình.

Đỗ Thiên Lượng xuất hiện làm Tống Từ vô cùng khó chịu, thậm chí trong ánh mắt cô còn tràn ngập ghét bỏ.

“Đỗ Thiên Lượng, sao anh lại tới đây? Ai cho anh tới? Đi ra ngoài ngay!”
Nhìn Tống Từ có vẻ không thích Đỗ Thiên Lượng, Thẩm Lãng nhớ tới lúc mình vừa quen biết Tống Tri Viễn, khi đi dạo phố cùng Tống Từ thì gặp phải Đỗ Thiên Lượng từng công khai thổ lộ tình cảm, thậm chí còn coi Thẩm Lãng thành tình địch.

“Tôi đang đi dạo, chào cô Tống Từ, đã lâu không gặp.


” Thật ra Đỗ Thiên Lượng tới đây vì mục đích khác.

“Lần trước tôi đã nói rồi tôi thật sự không có bất cứ cảm giác gì với anh cả, mong anh đừng đến tìm tôi nữa!” Tống Từ trực tiếp từ chối.

Không phải Tống Từ quá tự luyến, dù sao lúc Đỗ Thiên Lượng theo đuổi mình thì cậu ấy luôn dính cô như keo, bây giờ nói ra lời này cũng hợp lý.

“Cô Tống Từ, cô hiểu lầm rồi, bây giờ tôi nào dám theo đuổi cô nữa, cô yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không có suy nghĩ gì với cô đâu.

” Đỗ Thiên Lượng trịnh trọng nói.

Cậu ấy nghĩ thầm hiện giờ cô là tình nhân của anh Lãng rồi, Đỗ Thiên Lượng tôi cũng không dám có suy nghĩ gì với phụ nữ của anh ấy đâu, kỹ thuật tán gái của anh ấy thật tốt, có được hoa khôi giảng đường thật khiến cho người ta hâm mộ!
“Anh biết là tốt!” Tống Từ cũng không biết sự thật.

“Hôm nay tôi tới đây không phải tìm cô, tôi muốn tìm một người bạn của tôi.

” Đỗ Thiên Lượng đã nghe Đỗ Kim Thủy nói Thẩm Lãng có thể đang buôn bán trên phố nên cậu ấy mới đến đây.

“Ở chỗ này ngoài tôi thì anh còn có thể quen biết ai chứ? Tôi cảnh cáo anh, đừng tính lấy lui làm tiến, tôi không dễ bị lừa đâu!”
Lần trước ở khu thương mại, Thẩm Lãng xảy ra xung đột với Đỗ Thiên Lượng nên Tống Từ cho rằng hai người không thể trở thành bạn bè được.

“Không có không có, tôi muốn tìm anh Lãng!”
Giờ phút này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Tống Từ tràn đầy nghi ngờ.

“Anh uống say rồi sao, anh xác định mình có quen biết với Thẩm Lãng hả?”
Tống Từ tò mò hỏi.

Cô thầm nghĩ rõ ràng hai người này có mâu thuẫn, sao bây giờ đã anh anh em em rồi? Mà với thân phận của Thẩm Lãng thì Đỗ Thiên Lượng có thể trở thành bạn bè với anh sao?
“Đúng vậy, có quen, tôi với anh Thẩm là bạn rất thân.

” Đỗ Thiên Lượng gật gật đầu giải thích.

Tống Từ liên tục lắc đầu tỏ vẻ không tin: “Không có khả năng, có lẽ anh nhận lầm người rồi!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi