SIÊU CẤP THIẾU GIA



Chó ngoan?
Rõ ràng là một chú chó Caucasus hung mãnh, cơ thể cường tráng như con nghé cơ mà!
Đùa à?
Chó Caucasus trời sinh tính tình tàn bạo rất khó nhận chủ, huống hồ mới chỉ mua một tuần, còn chưa cho ăn quen!
Ba người Chu Chí Bang, Chu Tử Hào, Trần Kiệt đã bị doạ sợ đến run lẩy bẩy.

Nhất là Trần Kiệt, bị doạ sợ tè ra quần, khổ sở cầu xin tha thứ.

Vẻ mặt Thẩm Lãng lạnh lùng, không có chút lòng thương hại nào.

Đối với kẻ phản bội, anh đã tận tình tận nghĩa.

Đều đã là người trưởng thành, làm sai sẽ phải trả giá.

Hai ba con Chu Chí Bang và Chu Tử Hào cũng liều mạng cầu xin tha thứ, nhưng Thẩm Lãng cũng chẳng phải thánh mẫu.

“Chu Chí Bang, việc mà con trai ông làm sai để anh ta tự chịu, nửa đời sau của anh ta cứ giao cho chó đi, sống chết xem vận may, còn Chu Chí Bang ông tạm thời cách chức ở nhà ba tháng tự kiểm điểm.


Dứt lời Thẩm Lãng kéo Chu Chí Bang ra ngoài.

Rầm!

Cửa bị khoá lại, trong phòng chỉ còn lại Chu Tử Hào và Trần Kiệt, còn có chú chó Caucasus thân hình cường tráng.

Chu Chí Bang ngơ ngác ngoài cửa, đầu óc trống rỗng.

Ông ta biết đây đã là kết quả tốt nhất, bởi vì trước đây con trai cả gan làm loạn, hành vi độc ác tồi tệ đến cực điểm, đã ức hiếp tới người nhà họ Thẩm thì định sẵn sẽ khó có kết quả tốt đẹp, chúa Jesus cũng không cứu được, nhất định phải chịu trừng phạt.

Sau đó tiếng kêu gào thê lương vọng lại từ trong văn phòng làm việc, vô cùng chói tai khiến người nghe sợ hãi.

Chu Chí Bang mềm nhũn người ngã trước cửa, tinh thần đã tới bờ sụp đổ.

Hai mươi phút sau, cửa phòng mở ra.

Chỉ thấy Trần Kiệt ngã xuống đất không dậy nổi, toàn thân trên dưới đều là vết chó cắn, nhất là trên mặt, tám mươi phần trăm đã bị phá tướng.

Cả người đều đã thành phế vật, cho dù miệng vết thương khép lại thì tinh thần cũng bị thương nghiêm trọng, huống hồ vết thương trên người anh ta, mười mũi vắc xin phòng chó dại cũng không cứu nổi, khả năng bị dại là trăm phần trăm!
Có thể nói là sống không bằng chết!
Rồi lại nhìn Chu Tử Hào, anh ta may mắn hơn Trần Kiệt.

Trên người có không ít vết thương nhưng trên mặt lại không đến mức phá tướng như Trần Kiệt, có lẽ là vì anh ta đã làm chủ nhân của chú chó này được một tuần nên mới không phải chịu sự công kích mang tính huỷ diệt như vậy.

Có điều Chu Tử Hào cũng không dễ chịu gì, vết thương ở cánh tay và trên vai nhìn thấy mà giật mình, nếu không phải anh ta kịp thời bảo vệ cái cổ thì có lẽ cũng đã bị cắn đứt.

Thấy con trai vẫn còn sống, Chu Chí Bang cảm thấy vô cùng may mắn.

Điều này với ông ta mà nói đã là kết quả tốt nhất rồi.

Ông ta vô cùng cảm ơn Thẩm Lãng không trực tiếp quyết định sống chết của con trai mình mà để một chú chó tới quyết định, đây là may mắn trong bất hạnh!
“Cảm ơn giám đốc Thẩm đã nương tay, tha cho con trai tôi một mạng, từ nay về sau nhà họ Chu tôi nhất định sẽ ghi nhớ bài học này, nghe theo lời dặn dò của giám đốc Thẩm!”
Chu Chí Bang quỳ trên mặt đất, nước mắt nước mũi đầy mặt, không khống chế được sự kích động.

Nếu bị người ngoài nhìn thấy chắc chắn sẽ khó mà lý giải, nhưng Chu Chí Bang đã làm việc cho nhà họ Thẩm mấy năm nay, ông ta biết rõ thực lực sâu không lường được của nhà họ Thẩm.

“Là mệnh con trai ông lớn, nhưng khi chưa giúp tôi tẩy sạch tội danh thì chuyện này sẽ không cứ chấm dứt như vậy đâu.

” Danh dự Thẩm Lãng bị huỷ, nhất định phải được làm sáng tỏ.

“Vâng vâng, Chu Chí Bang tôi chắc chắn sẽ phối hợp với cậu, trả lại sự trong sạch cho cậu.

” Chu Chí Bang nào còn dám nói chữ “không”.

Mạng chó quan trọng, không điều gì quan trọng hơn tính mạng.

Sau đó Thẩm Lãng đi vào phòng họp, mở cuộc họp ban giám đốc.

Trần Kiệt và Chu Tử Hào bị đưa vào bệnh viện, Chu Chí Bang không đi theo vì ông ta không dám cho Thẩm Lãng leo cây.


Trần Kiệt đã hoàn toàn trở thành phế nhân, mà Chu Tử Hào cũng không khá hơn chút nào.

Thẩm Lãng vào phòng họp, vừa ngồi xuống Chu Chí Bang đã đích thân pha trà cho anh.

Các thành viên ban giám đốc cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ông chủ của Long Thịnh, ấn tượng đầu tiên là trẻ.

Nhưng khí thế ổn trọng, có khí thế quý tộc trời sinh.

Những thành viên này đều có địa vị ở thành phố Bình An, nhưng họ đều kính cẩn lễ phép trước mặt Thẩm Lãng.

Mặc dù không biết Thẩm Lãng là người thừa kế tương lai của nhà họ Thẩm nhưng người có thể khiến Chu Chí Bang đích thân dâng trà thì sao có thể là người đơn giản được.

Họp xong, Chu Chí Bang bố trí tiệc rượu chiêu đãi nhưng đều bị Thẩm Lãng từ chối.

Về tới khu dân cư Vân Thuỷ Sơn, Thẩm Lãng ngồi trên ban công biệt thự số 9, yên lặng thổ nạp.

*Thổ nạp: Phép thở ra hít vào ở Đạo gia gọi là thổ nạp, là có ý thổ ra cái dơ bẩn, nạp vào cái trong sạch.

Giờ lành, vị trí tốt kết hợp với Quy Tức công, hút lấy không khí từ núi rừng và hồ nước.

Núi rừng phía sau tiểu khu biệt thự hẳn là oxi thiên nhiên, còn hồ nước phía trước tiểu khu có thể có độ ẩm điều hoà không khí hữu hiệu mà lại không cần giống độ ẩm tanh mặn của nước biển.

Mà lúc này, Tống Tri Viễn vừa mới chuyển vào khu dân cư Vân Thuỷ Sơn hôm nay đang dắt cháu gái Tống Từ xuống lầu đi bộ.

Hai ông cháu đi xuống dưới lầu.

Ông cụ Tống nhìn căn biệt thự số 9 rồi cảm thán đáng tiếc một tiếng.

Ông muốn căn tượng trưng cho vua đó.

Thành phố Bình An có hai khu dành cho người giàu, vị trí tốt của khu biệt thự Vịnh Trăng Khuyết đã sớm được người nhà giàu ở khu đó mua hết.

Bao gồm toà nhà kỳ trước của khu dân cư Vân Thuỷ Sơn, vị trí tốt đều đã có người mua.

Phía trước mấy căn biệt thự này đều là toà nhà mới nhất dành cho vương nhưng căn số 7, 8, 9 đều được một người mua.

Tống Tri Viễn là người có máu mặt ở tỉnh thành, đến thành phố Bình An này đương nhiên chỗ ăn chỗ ở đều phải là tốt nhất, vì để có mặt mũi.

“Ông nội, không sao, nơi chúng ta ở bây giờ cũng rất tốt mà.

” Cháu gái Tống Từ an ủi.

“Tiểu Từ, vẫn có sự khác nhau đấy, cháu xem ba căn số 7, 8, 9 này liền thành một đường, nhìn sông dựa núi tạo thành thế tam tinh, chiếm được ưu thế về địa lý, khí thế rất tốt!” Tống Tri Viễn cảm khái.

“Ông nội, ông nghĩ nhiều rồi, chỉ là chỗ ở thôi mà, đắn đo nhiều vậy làm gì.


” Tống Từ nói.

“Tiểu Từ, cháu vẫn chưa hiểu sao toà dành cho vương lại có tên gọi như vậy rồi! Nó có lý lẽ cả, nói đơn giản về ánh sáng thôi cũng đã là nơi tốt nhất trong các căn biệt thự rồi.

” Tống Tri Viễn nói.

“Ông nội, ông xem, chủ nhân căn biệt thự số 9 đang tập Yoga trên ban công kìa.

” Tống Từ chỉ.

Bởi vì quá chói nên không thể nhìn rõ diện mạo người kia.

“Có cơ hội nhất định ông sẽ đến làm quen với người đó!” Tống Tri Viễn biết rõ, một lúc mua liền ba căn biệt thự có vị trí tốt nhất của khu dân cư Vân Thuỷ Sơn chắc chắn là người cực kỳ có máu mặt.

Thật ra Thẩm Lãng đâu phải đang tập Yoga, anh đang yên lặng thổ nạp mà!
Ngày hôm sau Thẩm Lãng trở về đại học Bình An.

Chuyện của Chu Tử Hào và Trần Kiệt không ai biết, vài ngày sau Chu Tử Hào xuất viện còn phải thực hiện một nhiệm vụ “mất mặt” gian nan.

Đến khi đó thanh danh đã bị huỷ hoại của Thẩm Lãng sẽ được rửa sạch.

Mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay Thẩm Lãng.

Sau khi trở về đại học Bình An, giáo sư Hách lại tới khuyên Thẩm Lãng gia nhập sở nghiên cứu.

“Bạn học Thẩm, tin tưởng tôi, cậu là thiên tài Đông y, bây giờ điều cậu đang thiếu là lý luận hệ thống hoá, gia nhập sở nghiên cứu đi, đào tạo nửa năm chắc chắn tôi có thể khiến cậu bộc lộ tài năng trong trường Đông y!”
Thẩm Lãng được kế thừa thần y, còn cần đến sở nghiên cứu đào tạo sao? E rằng là chuyện cười lớn nhất thiên hạ!
Thật ra không cần Hách Lập Đông khuyên thì Thẩm Lãng cũng đã đồng ý với Triệu Thiết Sơn gia nhập sở nghiên cứu, nhưng là với một thân phận khác.

“Bạn học Thẩm, mong cậu nghiêm túc cân nhắc, chuyện này có liên quan đến tương lai tốt đẹp của cậu, tôi nói những điều thiết thực nhé, trở thành bác sĩ có tiếng, kiếm được nhiều tiền, cưới người nhà giàu xinh đẹp, bước tới đỉnh cao cuộc sống!”
Những điều giáo sư Hách nói là mơ ước mà ngàn vạn người mong cầu còn khó có được.

Thẩm Lãng chỉ cười không nói.

Trở thành bác sĩ có tiếng, kiếm được nhiều tiền, cưới người nhà giàu xinh đẹp, bước tới đỉnh cao cuộc sống!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi