SIÊU CẤP THIẾU GIA



Nói xong, Lâm Manh liền kéo Lâm Nhuyễn Nhuyễn vào phòng ngủ thay quần áo.
Trùng hợp, Thẩm Lãng gọi điện cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn, chủ đề nói chuyện vẫn là về chuyện Ninh Phỉ Phỉ ngừng hợp đồng.
"Nhuyễn Nhuyễn, Ninh Phỉ Phỉ vi phạm hợp đồng, em đã nghe nói chưa?"
"Em vừa mới nhận được thông tin, người của công ty cô ấy nói, không hợp tác tiếp nữa.

Em muốn biết, rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Không có chuyện gì lớn, Ninh Phỉ Phỉ không muốn hợp tác nữa, cho dù cô ta có xuất phát từ nguyên nhân gì, em cũng không phải lo lắng.

Có anh ở đây, anh có thể giải quyết tất cả mọi chuyện cho em."
Thẩm Lãng đặc biệt dặn dò, để Lâm Nhuyễn Nhuyễn khỏi lo lắng.
Ở Vân Thành, chỉ một câu nói của anh thôi là có thể tìm được một người nhanh chóng thay thế Ninh Phỉ Phỉ, hơn nữa còn nổi tiếng hơn, có khí chất hơn nữa cơ.
"Em có chuyện muốn hỏi anh, anh có đánh Lâm Phỉ Phỉ không?"
Lâm Nhuyễn Nhuyễn không tin Thẩm Lãng sẽ làm ra chuyện xúc động như vậy.
"Không, không phải anh đánh, là bạn anh.

nhưng mà cho dù bạn anh không đánh, anh cũng cho cô ta biết tay."
Thẩm Lãng nói thẳng.
Ninh Phỉ Phỉ kia, lên mặt dạy đời, tự cao tự đại bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh.


Thẩm Lãng không ưa.
Nghe được lời giải thích của Thẩm Lãng, Lâm Nhuyễn Nhuyễn đáp lại: "Có người nói anh ra tay đánh người."
"Ai?" Thẩm Lãng ở đầu dây bên kia hơi nhíu mày.
"Là em gái em.

Người bạn kia của nó nói là tận mắt nhìn thấy tối qua anh ra tay đánh Ninh Phỉ Phỉ, cho nên lầm hợp tác này mới bị chấm dứt." Lâm Nhuyễn Nhuyễn nói.
"Không thể nào, tối qua lúc em đi rửa tay, đúng là anh có xích mích với Ninh Phỉ Phỉ, nhưng anh không ra tay đánh cô ta." Thẩm Lãng nói.
Lúc này, trong lòng Thẩm Lãng lại rất nghi ngờ.

Đến hành tung của anh mà cũng biết, hơn nữa còn biết anh những chuyện mà anh đã làm.

Người này đúng là tốn công tốn sức, tính toán mưu kế rõ ràng a!
Mắt thấy tối mai là đến cuộc họp thường niên rồi, Thẩm Lãng cảm thấy nhất định phải cẩn thận hơn.

Đề phòng nghiêm ngặt để cho người đó lẻn vào chỗ trống, đồng thời cũng cần vạch ra kế hoạch, tiến hành phản kích.
"Em thấy người này hình như có vấn đề.

Liên tục châm ngòi ly gián, phá hỏng quan hệ giữa anh và em.

Rốt cuộc anh ta có mưu đồ gì, chúng ta chỉ là người bình thường, không cần phải hao công tốn sức chia sẽ chúng ta a." Lâm Nhuyễn Nhuyễn không nghĩ ra.
"Có thể là người mà trước kia anh đã đắc tội, đến để trả thù anh.

Nhưng mà em không phải lo nha, anh đã nói rồi anh có thể giải quyết hết tất cả mọi chuyện.

Anh đã tìm được người để thay thế cho Ninh Phỉ Phỉ rồi, cô ấy nổi tiếng hơn Ninh Phỉ Phỉ, diễn xuất cũng giỏi hơn." Thẩm Lãng nói.
Chỉ cần Lâm Nhuyễn Nhuyễn đồng ý, Thẩm Lãng có thể vì cô mà làm tất cả.
Đúng lúc này, hình như Lâm Manh Manh hơi không vui, ở bên cạnh nhỏ giọng lẩm bẩm: "Anh đừng nói phét nữa, nếu anh mà tìm được nữ minh còn nổi tiếng hơn Ninh Phỉ Phỉ tới ký hợp đồng thì gà trống cũng biết đẻ trứng rồi!"
Lâm Nhuyễn Nhuyễn nghe xong, trợn mắt nhìn em gái, ý bảo em mình đừng nói linh tinh nữa.
Sau đó, Lâm Nhuyễn Nhuyễn đổi đề tài, hỏi: "Là nữ minh tinh nào vậy? Để em đoán nha, là Triệu Minh Mị à? Hay là Hàn Dương Dương?"
"Đều không phải."
"Chẳng nhẽ là Thôi Miêu Miêu?"
"Cũng không phải."
"Thế thì là ai?"
Lâm Nhuyễn Nhuyễn rất tò mò, mấy ngôi sao nữ ở Vân Thành, khách quen quảng cáo phim nổi tiếng cũng chỉ có mấy người cô vừa nhắc tới lúc nãy thôi.
"Tối nay em sẽ biết."
Thẩm Lãng mỉm cười, cô ý để cô tò mò

"Đúng rồi, tiền vi phạm hợp đồng em đã nhận được chưa?"
"Em nhận được rồi, ba tỷ rưỡi.

Thật là nhiều tiền a, em muốn tiết kiệm lại đợi sau này chúng ta dùng để mua nhà."
Lâm Nhuyễn Nhuyễn cẩn thận từng ly từng tí trả lời, cô sợ người thuê ở cách vách nghe được.
Dáng vẻ trả lời cẩn thận của Lâm Nhuyễn Nhuyễn đã chọc cười Thẩm Lãng.
Ba tỷ rưỡi tính là gì, đối với cậu chủ ngoan nhân anh thì số tiền này chỉ là tiền tiêu vặt mà thôi.
Nhưng mà anh thấy bộ dáng lo lắng tiền bị nhìn chằm chằm này rất đáng yêu.
Thẩm Lãng và Lâm Nhuyễn Nhuyễn nói chuyện thêm nửa tiếng đồng hồ, lúc này họ mới lưu luyến kết thúc cuộc trò chuyện.
Mặc dù ở cùng một thành phố, nhưng hai người lại có thể duy trì nhiệt huyết này, chứng minh tình cảm của hai người lại tăng lên.
Lâm Manh Manh ngồi bên cạnh nghe chị mình nói chuyện ân ái nửa tiếng đồng hồ, sau khi chị mình nghe điện thoại xong thì tạt một chậu nước lạnh.
Cô ta nói: "Chị, chị đã kể hết mấy ngôi sao nữ nổi tiếng nhất ở Vân Thành ra rồi, mà Thẩm Lãng vẫn phủ định.

Còn có ai được nữa chứ? Chẳng nhẽ anh ta có thể mời được người xinh đẹp nhất Vân Thành, Quan Thư chắc?"
Xinh đẹp nhất Vân Thành, là chỉ người xinh đẹp nhất trong giới giải trí của thành phố, Quan Thư.
Lúc đầu, Quan Thư và Ninh Phỉ Phỉ, Triệu Minh Mị, Hàn Dương Dương cùng với Thôi Miêu Miêu được gọi là năm tiểu hoa đán của Vân Thành
Nhưng bởi vì thời gian gần đây, Quan Thư thật sự là quá hot, quá nổi tiếng, có thể nói là siêu cấp nổi tiếng.

Cho nên vượt ra khỏi năm tiểu hoa đán.
Bây giờ, Vân Thành chỉ có bốn tiểu hoa đán.

Quan Thư nhảy thẳng lên làm ngôi sao nữ được yêu thích nhất Vân Thành.
Hết cách rồi, tài nguyên của tập đoàn Phi Vũ quá mạnh, mà Quan Thư lại hăng hái tranh giành, không nổi không được.
"Quan Thư? Cái đó...chị cũng không rõ lắm, nhưng mà Thẩm Lãng quen một người bạn làm ông chủ, rất mạnh.

Cho dù không mời được Quan Thư thì chị nghĩ mời những ngôi sao nữ nổi tiếng ít hơn một chút cũng được."
Lâm Nhuyễn Nhuyễn nghĩ rằng, nếu Thẩm Lãng nói được thì chắc chắn làm được.

Nhưng mà mời Quan Thư tới hợp tác, cô chưa dám nghĩ đến.
Dù sao bây giờ Quan Thư đang là người nổi tiếng nhất, đến cả những ông chủ lớn cô cũng không nể mặt.
"Tối nay cứ chờ đi, anh ta chắc chắc không mời được.

Nhưng mà, chị, chị nhận được ba tỷ rưỡi tiền vi phạm hợp đồng à?" Lâm Manh Manh bất ngờ chuyển đề tài, hỏi về cái này.
"Ừ, Manh Manh.

Ninh Phỉ Phỉ làm trái với điều khoản trước, cho nên chị nhận được tiền bồi thường.


Tổng cộng là ba tỷ rưỡi." Lâm Nhuyễn Nhuyễn gật đầu trả lời.
"Trời! Thật là ba tỷ rưỡi sao?" Lâm Manh Manh vừa kinh ngạc lại vừa hâm mộ.
"Em đọc tin nhắn này đi." Nói xong, Lâm Nhuyễn Nhuyễn lấy tin nhắn có tiền chuyển vào tài khoản cho em gái xem.
Khi tận mắt nhìn thấy, Lâm Manh Manh cực kỳ hâm mộ.

Nhưng cô nghĩ lại, vòng ngọc Phỉ Thúy trên tay mình cũng có giá mười tỷ đồng nên cũng không còn quá hâm mộ nữa.
Đến nỗi, Lâm Manh Manh còn vì thế mà có cảm giác ưu việt nữa.
"Chị, chị phải giữ số tiền này cẩn thận, không được để cho Thẩm Lãng tiêu xài.

Chị phải đề phòng anh ta lừa chị." Lâm Manh Manh đề nghị.
"Anh ấy không thế đâu, hơn nữa chỉ có chị và em biết mật khẩu, anh ấy không biết.

Hơn nữa chị tin con người anh ấy."
Lâm Nhuyễn Nhuyễn tin tưởng Thẩm Lãng sẽ không có ý đồ với số tiền ba tỷ rưỡi này.

Hơn nữa cho dù có ý đồ cũng không sao.

Bởi nếu không có sự giúp đỡ của Thẩm Lãng, cũng không có ba tỷ rưỡi này.
Nói thật, nếu không có Thẩm Lãng tạo áp lực, công ty quản lý của Ninh Phỉ Phỉ không thể nào chuyển tiền sang nhanh như thế được.
Khu nghỉ ngơi của lãnh đạo cấp cao, tập đoàn Phi Vũ.
Một cô gái mặc chiếc quần lụa mỏng màu vàng nhạt, dáng người cao gầy, tướng mạo xinh đẹp, khí chất tao nhã, động tác nhẹ nhàng.
Ngôi sao nữ nổi tiếng nhất Vân Thành, Quan Thư.

Cô đang khom người cúi lưng pha trà cho Thẩm Lãng.
Đợi sau khi pha trà xong, ngón tay thon dài, nâng chén trà cung kính đưa tới trước mặt Thẩm Lãng.
"Cậu Thẩm, mời uống trà."
Quan Thư khẽ nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười ấm áp như gió xuân.
Thẩm Lãng nhận chén trà, tinh tế nhấp một ngụm, khóe miệng hơi dính ít nước trà.
Thấy thế, Quan Thư vội vàng bước tới gần, cầm lấy khăn tay lau đi cho Thẩm Lãng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi