SIÊU CẤP THIẾU GIA



“Vậy thì ông sẵn sàng rút khỏi giới đồ cổ đi!”
Thẩm Lãng cười tự tin, sau đó cầm lên chiếc bình hoa văn rồng mây trắng thời Nguyên Thanh, chỉ vào Hỏa Hồng Thạch đỏ dưới đáy bình, nói: “Đất xưa khác với đất hiện tại, Hỏa Hồng Thạch đỏ nung cũng sẽ khác.”
Nhận xét này lại một lần nữa gây náo động.
“Tại sao đất cổ đại lại khác với hiện đại? Không phải vẫn ở trên trái đất sao?”
“Thằng nhóc này suy nghĩ hay thật đấy.

Ở trên sao hỏa mới về à?”
“Giờ đây, các chuyên gia thực sự đang ngày càng không ra gì.

Đến đất cổ đại và đất hiện đại cũng không phân biệt được.”
Một số người không hiểu chuyện đứng trong đám đông, xì xào bàn tán không ngớt.
Trên thực tế, đối với những người trong ngành, lời nói của Thẩm Lãng quả thực rất có lý.
Thẩm Lãng không bao giờ làm màu, không giống như một số chuyên gia học thuật đặt ra một số lý luận kỳ lạ, chẳng hạn như gà trống đẻ trứng.
Đã hơn bảy trăm năm kể từ khi nhà Nguyên thành lập, môi trường chắc hẳn đã trải qua những thay đổi lớn, các nguyên tố chứa trong đất là khác nhau, và các đồ gốm nung cũng tự nhiên khác.
Lúc này, Điền Văn Duệ cuối cùng cũng bắt đầu nghiêm túc, ông ta không ngờ rằng Thẩm Lãng vẫn chọn bắt đầu với “Hỏa Thạch Hồng” thay vì “Tô Ma Ly Thanh”.
Thẩm Lãng cũng là để những khán giả đứng xem không nói nhiều nữa.


Anh vừa nói về nguyên nhân hình thành “Hỏa Thạch Hồng”, nó sẽ rất nóng.

Vậy nên, sự khác biệt giữa Hỏa Thạch Hồng và đá thường rất dễ phân biệt.
“Cậu nhóc, nói tiếp đi!” Hai mắt Điền Văn Duệ lộ ra tia lạnh lùng.
Thẩm Lãng cười nhạt, không hề vội vàng không chậm, thì thào nói.
“Vào thời nhà Nguyên, đất Ma Thương bắt đầu được sử dụng để sản xuất sứ xanh và trắng.

Đất Ma Thương được sản xuất ở một nơi gọi là núi Ma Thương gần thị trấn Cảnh Đức.

Đây là loại đất cao lanh chất lượng cao có chứa nhiều cấu trúc phân tử sắt hơn.

Vì hàm lượng sắt của nó, sau khi nung với nguyên liệu chính làm đá sứ sẽ tạo ra Hỏa Thạch Hồng ở một số chỗ như bề mặt chân đáy, khe nối men chân dưới,…”
“Vì vậy, ngoài tia hồng ngoại của Hỏa Hồng Thạch được tạo ra trong quá trình nung, một số hiện vật khai quật được cũng sẽ phát ra màu đỏ của Hỏa Hồng Thạch trong môi trường ẩm của đất, hoặc làm cho Hỏa Hồng Thạch nguyên bản có màu đỏ đặc trưng trong môi trường ẩm ướt.”
“Màu đỏ của Hỏa Hồng Thạch được tạo ra từ quá trình nung hoặc làm ẩm lớp đất Ma Thương là màu kết hợp của cam, đỏ, nâu và vàng, và có ánh bán kim loại trên bề mặt.

Ở rìa giọt men hoặc ở phần tiếp giáp của lớp men ở phía dưới, dịch tiết ra nhỏ hẹp.”
“Mặc dù đây là một loại đất màu cam-đỏ nâu-vàng, màu sắc hòa hợp.

Tức là có khi có màu đỏ cam, có khi hơi nâu, không bao giờ có màu vàng.”
“Nhưng trên mép đỏ của Hỏa Hồng Thạch giả màu vàng sẫm thường bị lệch.

Nhìn vào đáy nồi hoa văn rồng mây, là màu nâu đỏ có ánh bán kim loại.”
Những người xung quanh không hề mù quáng, họ dỏng tai lên nghe Thẩm Lãng giải thích, theo dòng suy nghĩ của họ mới hiểu được.
Nói cách khác, màu đỏ của Hỏa Hồng Thạch chính hãng sẽ có màu đỏ nâu với ánh bán kim loại, còn hàng giả thời gian sau sẽ có màu xỉn.
Đúng lúc này, có người lên tiếng phản đối.
“Cậu vừa nói loại đất này có chứa hàm lượng sắt, vì vậy người làm giả có thể nghiên cứu tỷ lệ hàm lượng sắt của Hỏa Thạch Hồng chính hãng, và thêm hàm lượng sắt vào đất.

Làm sao tôi phân biệt được đây?”
Thẩm Lãng khẽ cười đáp: “Câu hỏi này rất có giá trị, hiện nay người làm hàng giả tràn lan, các loại phương thức làm giả đều có thể tưởng tượng ra, nhưng thật giả, thật giả giả dối.

Nhưng dù tinh vi đến đâu cũng không thể bắt chước, ví dụ như bảy trăm năm trước.”
Lời nói của Thẩm Lãng khiến một số người cảm thấy anh lại đang khoác lác.

“Đừng có giả vờ nguy hiểm.

Chẳng lẽ cậu biết bảy trăm năm là như thế nào sao?”
“Đúng thế, cứ như thể cậu đã xuyên không qua hơn bảy trăm năm trước không bằng.”
“Để cậu tới đây là cho cậu cơ hội cọ xát, đừng có coi bản thân mình là chuyên gia cao cấp.”
Rất nhiều người này Tề Hóa Vân mời đến đều cố ý làm cho mọi chuyện nghiêm trọng lên.
Tuy nhiên, biểu hiện của Điền Văn Duệ trở nên nghiêm túc hơn.
Người trong cuộc thì rõ ràng hơn, Điền Văn Duệ đối với suy nghĩ của Thẩm Lãng rất rõ ràng.
Hơn nữa, ông ta cũng có thể nhìn ra được Thẩm Lãng vì để cho người ngoài nhìn thì mới nói như vậy, nếu toàn trường đều là những người trong ngành thì không cần phải giải thích.
Lời giải thích nhẫn nại của Thẩm Lãng không phải để khoe khoang, mà là vì cái tên của Hồng Thụy Phủ, nếu ngay cả những người ngoài ngành đều có thể hiểu được, thì quyền phát ngôn của Hồng Thụy Phủ sẽ nâng cao hơn nhiều.
“Cậu nhóc, cậu tiếp tục trả lời câu hỏi của người khác đưa ra, nhanh lên!” Điền Văn Duệ có chút hoảng sợ nên giục Thẩm Lãng trả lời nhanh, muốn Thẩm Lãng mắc lỗi do vội vàng.
Nhưng trong lòng Thẩm Lãng cũng không dao động, anh quá hiểu đồ sứ, bởi vì anh thật sự đã tiếp xúc với rất nhiều đồ sứ, không chỉ là kiến thức về vật liệu.
“Chính là như vậy đó, có nói ra thì các người cũng không tin.

Trong những trường hợp bình thường, những kẻ làm giả sẽ không làm giả Hỏa Thạch Hồng trừ khi kẻ làm giả ngu ngốc.” Thẩm Lãng nói.
Câu này, Thẩm Lãng là để cho những khán giả ngoài ngành nghe.
Ngay lập tức, có một sự náo động khác tại cuộc họp thẩm định.
Nhiều người chất vấn mạnh mẽ lời nói của Thẩm Lãng.
“Tại sao những người làm hàng giả không làm giả Hỏa Hồng Thạch?”
“Cậu nói những kẻ giả mạo là ngu ngốc, tôi nghĩ rằng cậu thực sự rất ngu ngốc.”
“Loanh quanh hồi lâu cũng chỉ là chém gió.

Hỏa Hồng Thạch rõ ràng là một trong những đặc điểm nhận dạng chính của Nguyên Thanh Hoa.

Làm sao những kẻ làm giả có thể bỏ được đặc điểm này.”
Những người chất vấn Thẩm Lãng là những người khán giả.

Những chuyên gia ngồi trên ghế gỗ và Điền Văn Duệ, người đã đứng cách Thẩm Lãng không xa, vẫn im lặng.
Thẩm Lãng nhìn những người này chất vấn mình, bất lực kêu lên một tiếng: “Một đám ngu xuẩn!”
Những người này không kiên nhẫn nghe Thẩm Lãng giải thích, cũng không dùng não suy nghĩ, trước sau gì cũng đặt câu hỏi, bọn họ không khác gì người gõ bàn phím trên mạng.
“Đúng vậy, hiện tượng màu đỏ của Hỏa Hồng Thạch thực sự là một đặc trưng rất quan trọng.

Mặc dù một số loại sứ Thanh Hoa thời Nguyên không nhất thiết phải có màu đỏ của Hỏa Hồng Thạch, nhưng nói chung, người ta thích có đồ dùng màu đỏ bằng Hỏa Hồng Thạch.


Vì có Hỏa Hồng Thạch màu đỏ, nó có thể đầy đủ hơn sự sang trọng của đồ sứ thanh hoa vào thời nhà Nguyên.”
Lúc này, cuộc trò chuyện của Thẩm Lãng đột nhiên thay đổi.
“Tuy nhiên, hiện tượng bắt chước màu đỏ của Hỏa Hồng Thạch là cực kỳ khó.

Mọi người có thể nghĩ thị trấn Cảnh Đức làm được, nhưng độ giả cao của nó vẫn rất khác với màu đỏ của Hỏa Hồng Thạch thật.”
“Vì vậy, ngay cả bản thân những người làm hàng giả cũng cảm thấy rất khó chịu.

Bây giờ những người làm hàng giả chỉ đơn giản là không tạo ra màu đỏ bằng Hỏa Hồng Thạch, mà trực tiếp làm ra những đồ vật màu đỏ không phải Hỏa Hồng Thạch để giả vờ là hàng thật.”
“Do đó, chỉ những kẻ làm giả ngu ngốc mới có thể bắt chước Hỏa Thạch Hồng, và những kẻ làm giả thật sự sẽ không gặp rắc rối.”
Lời giải thích của Thẩm Lãng rất rõ ràng, ngay cả những người vừa hỏi anh vừa rồi cũng bắt đầu tin vào điều đó.
Lúc này, Điền Văn Duệ không thể nhịn được nữa.

Ông ta không muốn Thẩm Lãng kiểm soát hiện trường nữa, ông ta phải nói nếu muốn thắng và giành lại quyền kiểm soát hiện trường.
“Sai! Cậu sai rồi Thẩm Lãng! Không phải không có cao thủ làm giả, mà là cậu không biết.

Theo tôi biết, trong này có cao thủ có thể tạo ra Hỏa Hồng Thạch như thật!”
Điền Văn Duệ đứng lên và phản bác lại Thẩm Lãng.
“Có một bậc thầy về làm giả ở thị trấn Cảnh Đức.

Tôi sẽ không nói đó là ai.

Ông ta đã nghiên cứu rằng Hỏa Hồng Thạch đỏ là kết tủa tinh thể với nhiều sắt, vì vậy ông ta đã trộn một số phân tử sắt rất mịn vào đất non hiện đại, giữ độ ẩm cho thịt đất, sử dụng miếng đệm để đốt để lại khoảng trống để tăng lượng oxy hóa, và đánh một lớp vữa có hàm lượng sắt lớn vào để tạo màu nâu, thế là đủ để tạo thành sản phẩm như thật!”
Sau khi nghe những lời của Điền Văn Duệ, tất cả mọi người đều cảm thấy rất có lý, lúc này thật sự không biết nên tin vào lời nói của ai.
Nhưng điều chắc chắn là một số khán giả ngoài ngành cũng đã có hứng thú về nguồn gốc chế tạo này, nên hiện trường bỗng trở nên căng thẳng.
Tất cả đều mong chờ tiếp theo Thẩm Lãng sẽ phản bác lại Điền Văn Duệ như thế nào.
Trên thực tế, Thẩm Lãng có thể phản bác lại Điền Văn Duệ chỉ bằng một câu và khiến ông ta phải rút lui!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi