SIÊU CẤP THIẾU GIA



Lúc này đây Trương Mãnh đang mắng vốn Tiểu Văn trong lòng.

“Cái đệt, họ Dương kia, nhất định phải kéo tôi xuống nước như vậy sao.

Tống thiên kim tôi CMN cũng không thể trêu vào”
Mặc dù không biết lai lịch Dương Tiểu Văn như thế nào nhưng Trương Mãnh lại biết rất rõ sự tồn tại của nhà họ Tống.
Lại nhìn qua Dương Tiểu Văn lúc này không nói được gì, Trương Mãnh càng thêm cảm giác không ổn trong lòng.
Thấy Tống Từ chịu ra mặt vì người trẻ tuổi kia, vậy chắc chắn quan hệ của hai người đó không tầm thường, không phải là cháu rể của Tống Trí Viễn đó chứ?
Lúc này Trương Manh quyết định phải mau chóng chuồn khỏi chỗ này.

Sa thải hay không sa thải giờ không quan trọng nữa, mạng chó này vẫn quan trọng hơn.

“Xin lỗi mọi người, tôi muốn đi đến bệnh viện, cổ tay tôi đau quá thể, xin lỗi vì không tiếp mọi người được!”.
Sau khi Trương Manh chuồn đi, Dương Tiểu Văn nhíu chặt lông mày, trong lòng nói thầm, “Con chó này chuồn cũng lẹ quá đi chứ!”.
Anh ta liếc nhìn Tống Từ, bản thân đã không còn vẻ phách lối trước đó nữa.

“Bốp!”
Dương Tiểu Văn táng một bạt tai vào mặt bạn gái anh ta, Linh Linh còn hung dữ dạy dỗ, “ Đồ phá gia, sau này bớt gây chuyện cho tôi nhờ!”.
Tên tham sống sợ chết này, vừa này còn cưng chiều bạn gái như thế mà giờ lấy tay “chào hỏi” người ta vậy đó.


Linh Linh cũng là kẻ yếu thế, bụm mặt không dám hó hé.
Sau đó Dương Tiểu Văn quay sang mỉm cười với Tống Từ nói, “ Nghe danh của Tống tiểu thư đã lâu, không biết Tống tiểu thư và vị này có quan hệ gì?”
Trong thâm tâm Dương Tiểu Văn không khuất phục Tống Từ, thế lực sau lưng anh có thể chống lại cả nhà họ Tống.

Nhưng thân phận và địa vị của bản thân anh ta với Tống Từ còn chênh lệch khá nhiều.

“Quen biết bình thường, tôi cũng không phải giúp anh ta mà là thấy ngứa mắt anh, anh như con ong, con muỗi vo ve quấy rầy sự thanh tĩnh của tôi!”.
Tống Từ trước nay luôn thẳng thắn, với ai cũng như nhau, có sao nói vậy.
Nghe câu trả lời xong sắc mặt Dương Tiểu Văn lại biến hóa, lông mày giãn ra khóe miệng nhẹ nhàng cong lên một đường, giống như đang mừng thầm.
Nghe đến Tống Từ và tên nhóc kia chỉ là quan hệ quen biết bình thường, đáy lòng anh ta nhẹ nhõm hẳn.

“Là lỗi của tôi, ban đầu tôi không biết Tống tiểu thư đang uống trà ở đây.

Nếu không tôi có bị váng đầu cũng không dám đến quấy rầy tiểu thư, tôi sẽ bồi thường sai lầm này”
Vừa nói Dương Tiểu Văn vừa cúi đầu xin lỗi Tống Từ.

Thấy Dương Tiểu Văn cúi đầu xin lỗi, lửa giận trong lòng Tống Từ bớt đi mấy phần, nhưng khí thế cao ngạo vẫn áp đảo lấy Dương Tiểu Văn.

“Bản tiểu thư không nhận lời xin lỗi của anh, tôi chỉ là thực sự nhìn thấy anh chướng mắt, lần sau đừng bao giờ đụng mặt nữa bằng không tôi sẽ làm cho anh gặp ác mộng cả đời này”.

Tống Từ bĩu môi dạy dỗ Dương Tiểu Văn.

“Tống tiểu thư nói chí phải, là tôi làm tiểu thư thấy buồn nôn.”
Dương Tiểu Văn liên tục gật đầu thái độ xem ra rất thành khẩn.

“Hôm nay hết hứng uống trà rồi, về nhà đi bơi thôi!”
Dứt lời, Tống Từ quệt miệng rời đi, xem ra cô rất khó chịu vì bị người khác quấy rầy nhã hứng uống trà.
Tống Từ vừa bước chân đi khỏi, sắc mặt Dương Tiểu Văn biến đổi lớn.
Vốn đang duy trì thái độ cung kính bây giờ hiện rõ nguyên hình.

Anh ta nhìn Thẩm Lãng bằng một ánh mắt nham hiểm, dữ tợn, cười lạnh nói, “ Tôi còn tưởng cậu thân với Tống Từ, xem ra người ta căn bản là không quen biết cậu.”
Thái độ của Thẩm Lãng với Tống Từ sớm đã đoán được nên không có gì đáng ngạc nhiên.

Dù sao từ khi mới quen biết, Tống Từ đã xem thường anh, xem anh giống người có bệnh, còn cho rằng thuật châm cứu của anh chỉ là trò bịp bợm của mấy tên lang băm để lừa gạt Tống Trí Viễn.
Mối quan hệ như vậy tất nhiên sẽ không thèm để ý đến an nguy của Thẩm Lãng rồi.

Nhưng mà qua việc này anh phát hiện ra Tống Từ cũng không phải là người không có nguyên tắc, với ai cũng ghen ghét.
Mà Thẩm Lãng anh sao lại cần dựa vào người khác chứ.


“Tôi cùng cô ấy có quen biết hay không có liên quan gì đến cậu?” Thẩm Lãng lạnh giọng đáp.

Ván cờ vây của anh còn chưa chơi xong.

Cùng danh thủ quốc gia đánh cờ vây online còn có thể phân tâm mà nói chuyện với Dương Tiểu Văn.

Tự hỏi tài đánh cờ của Thẩm Lãng đã đạt đến mức nào rồi.
Lúc này Lâm Nhuyễn Nhuyễn đi ra từ toilet, liếc nhìn Dương Tiểu Văn cùng bạn gái anh ta, sau đó trở lại vị trí của mình.

Những chuyện xảy ra ban nãy, Lâm Nhuyễn Nhuyễn đều không rõ, nhưng trực giác nói cho cô biết, hiện trường bây giờ mùi thuốc súng rất nồng, giống như vừa có người gây khó dễ cho Thẩm Lãng.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn vừa ngồi xuống, Dương Tiểu văn và bạn gái anh ta Bùi Linh Linh liền mở miệng nói móc.
“Có tiền đến đây dùng trà sao lại không có tiền mua cho bạn gái quần áo đàng hoàng thế? Cậu nhìn xem bạn gái cậu mua toàn đồ Taobao giá rẻ, đồ rác rưởi chắc chỉ mấy chục nghìn, thật sự keo kiệt quá đó!”
Vừa nãy cô ả vừa mất mặt với Tống Từ muốn lấy lại chút mặt mũi với Lâm Nhuyễn Nhuyễn.

“Tôi….

chúng tôi không phải bạn trai bạn gái, chúng tôi là bạn học.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy có chút tự ti đỏ mặt giải thích.

Cô cảm thấy xét về năng lực cô không xứng với Thẩm Lãng.

“Haha, thì ra là cò chưa cua được.

Anh nhìn xem vẫn là tiêu tiền không đúng chỗ thôi!” Bùi Linh Linh cười lạnh nói.
Thẩm Lãng ghét nhất là dùng quần áo mặc bên ngoài để đánh giá cao thấp của một con người.

Bùi Linh Linh mặc một cây Burberry nhưng giáo dục có vấn đề.
Lại nói thiếu gia ngoan ngoãn như anh đây nếu thật muốn theo đuổi con gái, căn bản không cần dựa vào tiền bạc.

Anh sỡ dĩ mua đồng hồ, trang sức cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn là vì chuẩn bị cho đêm hội tốt nghiệp ở trường.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng không phải người ham vật chất.

Nếu là người ham vật chất thì 4 năm nay cô sẽ không chỉ duy trì quan hệ bạn bè với Thẩm Lãng.

Trước đây Thẩm Lãng bị cả trường ghét, của có mình Lâm Nhuyễn Nhuyễn tình nguyện đến gần anh.

“Cô ấy cho dù có mặc bao tải cũng đẹp hơn cái mặt đỏ chét của cô, chỉ là Burberry thôi mà có gì đáng để khoe khoang.


Tôi với cô ấy cảm thấy mặc thoải mái là được.”
Thẩm Lãng nói xong, lại nhấn vào màn hình điện thoại một cái, một viên cờ màu đen rơi xuống.
Lúc anh đưa tay lên, ống tay áo vô tình trượt xuống trong lúc vô tình lộ ra chiếc đồng hồ.

Là Patek Philippe bản số lượng có hạn, thật ra Thẩm Lãng thấy chiếc đồng hồ này quá xấu nhưng tác dụng chính của nó là báo chính xác được năm nhuận, lịch vạn niên, ngày tháng năm, giúp anh có thể theo giỏi thời gian mình tu hành.
Phần lớn mọi người không cảm nhận được “vẻ đẹp cơ học” của máy móc, cho rằng đó chỉ là một vật để khoe khoang sự giàu có.

Bọn họ không thể không thừa nhận hiện thực, sự nghèo nàn làm hạn chế khả năng tưởng tượng.
Ánh mắt Bùi Linh Linh biến đổi, lông mày giật giật một chút.

Khi đó, Lâm Nhuyễn Nhuyễn vẫn còn ôm trong lòng sự tự ti, cô duỗi bàn tay nhỏ bé ra che lấy gương mặt đang đỏ bừng.
Một chiếc đồng hồ Patek Philippe kiểu nữ phiên bản giới hạn lộ ra trên cổ tay trắng nõn.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn hình thư ý thức được chuyện vừa xảy ra, vội vàng đưa cánh tay nhỏ xuống.

Cô cũng không muốn dùng những món đắt tiền để ra vẻ, muốn đuổi kịp bước chân của Thẩm Lãng nhất định phải dựa vào năng lực của chính mình.

Nhưng Bùi Linh Linh không có cách nào bình tĩnh lúc này.

Hai chiếc đồng hồ đó đều là bản giới hạn của Patek Philippe.

Bà đây vòi vĩnh làm nũng cả tháng trời Dương Tiểu Văn cũng không mua cho, bà đây ghét chết đi được!
Bùi Linh Linh trong nháy mắt im miệng, đã không còn sức lực để móc mỉa Lâm Nhuyễn Nhuyễn cùng Thẩm Lãng, cô ta đang xấu hổ muốn chết, nghĩ bụng đụng phải hai cao thủ.

Cùng lúc đó, Đỗ Kim Thủy liếc mắt biết được, rất có thể Dương Tiểu Văn chính là người anh ta muốn chờ.
“Nghe có đúng không? Quý nhân mà tôi muốn chờ đang ở trong quán trà này?”
“ Nghe rõ ràng thưa ông Đỗ, chính tai tôi nghe được.

Người tên là Dương Tiểu Văn đó rất chảnh, rất ngông cuồng mới đến Bình An hơn một tháng.”
“Không sai! Thời gian và người trùng khớp, lập tức dẫn tôi đến gặp anh ta!”..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi