SIÊU CẤP TIÊN Y

Trương Văn Trọng đến gần vừa nhìn, rất nhanh đã đem hiện trường hiểu được rõ ràng.

Ngồi xe bus công cộng tổng cộng là bốn mươi người. Sau khi tai nạn xe cộ phát sinh, hai hành khách ngồi ở vị trí bên phải chết ngay tại chỗ, có hai người không tổn hao gì, trong ba mươi bảy người còn lại, bị thương nhẹ có hai mươi sáu người, có mười một người trọng thương. Trong đó, có hai người thương thế nghiêm trọng nhất, tùy thời đều có nguy hiểm sinh mạng.

Hai người trọng thương bị nguy hiểm sinh mạng, một người hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, thuộc thành phần tri thức, mặc một thân quần áo văn phòng màu đen, một người là một cô bé chừng mười ba mười bốn tuổi mũm mĩm khả ái. Quần áo và túi xách trên người cô bé dính đầy máu tươi và vết bẩn, nhìn qua làm kẻ khác thập phần lo lắng.

Hai người bị trọng thương có nguy hiểm sinh mạng, tự nhiên trở thành mục tiêu cứu chữa của Trương Văn Trọng đầu tiên. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất, kiểm tra tình huống trọng thương của hai người.

Cô gái bị trọng thượng bị gãy xương nhiều chỗ toàn thân, nhất là đầu và xương cổ của nàng không ngờ đã bị chia lìa. Nhìn đầu của nàng đã nghẹo sang bên, thật giống như tùy lúc sẽ bị rơi xuống khỏi cổ, nhìn thấy khiến người kinh hồn táng đảm. May mắn chính là, động mạch cổ của cô gái cũng không bị thụ thương, bằng không nàng không đợi được Trương Văn Trọng đến thì cũng đã chết.

Tình huống trọng thương của cô gái rất nghiêm trọng, thế nhưng thương thế của cô bé cũng không hề lạc quan. Xương ngực và xương sườn của cô bé bởi vì tai nạn xe cộ sản sinh ra lực va đập cực mạnh mà bị đụng gãy xương ngực và xương sườn, dưới tác dụng của lực va đập, không ngờ đã đâm luôn vào trái tim cô bé! Hiện tại, cô bé đã lầm vào trạng thái thần trí hôn mê, hô hấp cũng từ từ yếu ớt, tùy thời đều có khả năng tử vong! Thế nhưng cha mẹ của cô bé cũng không ở bên cạnh, theo như tình hình, cô bé hẳn là một mình ngồi xe bus công cộng đến trường.

Tình huống trọng thương của hai người cực kỳ trầm trọng nguy hiểm, phải lập tức áp dụng giải phẫu để tiến hành cứu trị. Thế nhưng trên người Trương Văn Trọng vốn không có khí cụ giải phẫu, không thể lập tức tiến hành phẫu thuật. Rơi vào đường cùng, Trương Văn Trọng chỉ có thể tuyển chọn trước tiên dùng phương pháp châm cứu để kích thích tiềm năng của hai người, để bọn họ có thể chống đỡ được đến lúc xe cấp cứu chạy tới đưa bọn họ vào bệnh viện, sau đó chính hắn sẽ tự mình tiến hành phẫu thuật cho bọn họ.

Thời gian cấp bách, không cho phép Trương Văn Trọng tiếp tục chậm trễ, hắn lập tức móc ra hộp châm cứu bên trong túi quần, lấy ra châm thép bên trong.

Đầu tiên Trương Văn Trọng thi châm lên chín huyệt vị Cực Tuyền, Thiếu Hải, Linh Đạo, Thần Môn*...huyệt vị hắn tuyển chọn hầu như đều là huyệt vị của Thủ Thiếu Âm Tâm Kinh và Thủ Quyết Âm Tâm Bao Kinh. Tuy rằng nói về huyệt vị, những nơi này cũng không có chỗ thần kỳ gì, thế nhưng hắn thi thố thủ pháp dùng châm cũng không phải châm cứu học đơn giản của thời hiện đại, mà là dùng một loại thủ pháp châm cứu phức tạp đặc thù đã thất truyền - Cố Bổn Bồi Nguyên Châm Pháp!

Tên như ý nghĩa, hiệu quả của Cố Bổn Bồi Nguyên Châm Pháp, chính là tăng cường khí huyết trong cơ thể người bệnh, để cho bọn họ có được sự kiên trì chống đỡ tật bệnh xuống dưới. Dùng y học hiện đại mà nói, chính là kích phát tiềm năng của cơ thể con người.

Lúc châm chín huyệt vị cho cô bé thật nhanh, Trương Văn Trọng xuống châm là dùng thủ pháp đặc thù của Cố Bổn Bồi Nguyên Châm để kích thích huyệt vị, rất tốt để kích phát tiềm năng của cô bé. Sau khi xác định dấu hiệu sinh mạng của cô bé đã tạm thời ổn định xuống tới, Trương Văn Trọng vội vàng thi châm cho cô gái bị trọng thương.

Ngay khi Trương Văn Trọng vội vàng thi châm cho cô gái, tiếng xe cứu thương và còi cảnh sát bén nhọn từ xa đến gần.

"Xe cứu thương tới, xe cứu thương tới."

"Mau tránh ra, cho xe cứu thương đi vào."

Đoàn người đang vây xem vội vàng tự động nhường ra một con đường, để ba xe cấp cứu có thể thuận lợi tiến vào hiện trường tai nạn giao thông.

Ba xe cấp cứu vừa dừng lại, hơn mười nhân viên y tế nâng cáng cứu thương từ trên xe cấp cứu chạy xuống, bắt đầu cứu giúp người bị thương. Trương Văn Trọng đang thi châm cấp cứu cho cô gái trẻ, tự nhiên cũng lập tức khiến cho bọn họ chú ý.

"Anh là người nào? Anh đang làm gì đối với người bị thương?"

Một bác sĩ trung niên bước đến bên người Trương Văn Trọng, sắc mặt âm trầm, giọng nói bất thiện chất vấn.

Trương Văn Trọng cũng không quay đầu lại, đơn giản nói tóm tắt, giọng nói băng lãnh hồi đáp: "Bác sĩ, cứu người."

"Đông y?" Bác sĩ trung niên lúc này mới thấy Trương Văn Trọng đang châm cứu cho cô gái, trên mặt lập tức toát ra biểu tình chẳng đáng.

Trương Văn Trọng tự nhiên nghe ra trong giọng nói của bác sĩ trung niên này ẩn chứa vẻ chẳng đáng, trong lúc hắn tạm ngừng thi châm, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua. Ở trước ngực bác sĩ trung niên kia, có đeo bảng tên của hắn, mặt trên ngoại trừ dán ảnh của hắn ra, còn có tên tuổi và chức vụ của hắn.

Trần Kiến, chủ nhiệm phòng cấp cứu số ba trong bệnh viện Ung Thành. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Trương Văn Trọng hừ lạnh một tiếng, không hề để ý tới Trần Kiến, tiếp tục thi châm cho cô gái bị trọng thương.

Thấy loại thái độ này của Trương Văn Trọng, sắc mặt Trần Kiến lập tức âm trầm xuống tới.

Trần Kiến là nhân vật trứ danh bên trong bệnh viện Ung Thành. Bởi vì bằng cấp của hắn, ở bên trong bệnh viện cấp ba như bệnh viện Ung Thành cũng có thể bài danh phía trên. Hắn tốt nghiệp hệ y tại trường đại học Heidelberg ở Đức, còn có được học vị tiến sĩ lâm sàng do trường đại học cấp cho. Là một nhân tài tinh anh du học từ nước ngoài về, Trần Kiến vẫn tin tưởng vững chắc, Tây y mới là y học hữu hiệu chân chính. Về phần Đông y truyền thống ở trong mắt Trần Kiến, bất quá chỉ là một loại vu thuật thời cổ đại mà thôi, căn bản không chút khoa học, cũng chỉ có những kẻ ngu dốt mới chịu đi tin tưởng vào Đông y. Vì thế, Trần Kiến cũng từng nhiều lần viết bài chê bai Đông y trên tạp chí cùng báo chí y học nước ngoài, thậm chí còn từng hiệu triệu đòi phế bỏ Đông y.

Thường ngày Trần Kiến rất chướng mắt đối với Đông y, lúc này khi hắn nhìn thấy Trương Văn Trọng đang dùng "vu thuật" mà hắn chướng mắt cứu chữa người bị thương, đồng thời thái độ còn cực kỳ "ác liệt", hắn lập tức nổi giận, xuất ra uy phong chủ nhiệm, lớn tiếng quát: "Anh nhanh dừng tay cho tôi, đừng ở chỗ này gây trở ngại chúng tôi cứu giúp người bị thương. Nếu như làm lỡ thời cơ điều trị tốt nhất cho người bị thương, anh gánh nổi trách nhiệm hay không?"

"Hiện tại anh mới là kẻ gây trở ngại cho tôi! Đã có tinh lực ở chỗ này lăn qua lăn lại với tôi, không bằng đi xem tình huống của những người bị thương khác! Nhớ kỹ, anh là một bác sĩ, mà không phải là một chính khách, không nên đứng mãi ở chỗ này múa mép khua môi!" Trương Văn Trọng cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói, sau đó tiếp tục thi triển Cố Bổn Bồi Nguyên Châm Pháp, kích thích tiềm năng của cô gái bị trọng thương.

Từ khi trở thành chủ nhiệm phòng cấp cứu số ba của bệnh viện, cùng vị trí giáo thụ cho y học hệ lâm sàng của đại học Ung Thành, Trần Kiến đã sớm có thói quen sống trong sự khen tặng cùng ngưỡng mộ của người khác. Thế nhưng hiện tại, nhìn thấy tên du y giang hồ không biết đường về trước mắt, không chỉ dám coi thường mệnh lệnh của chính mình, thậm chí còn dám giáo huấn châm chọc mình, trong lòng Trần Kiến đã bị khơi lên lửa giận, lập tức liền thiêu đốt lên hừng hực.

"Lỗ tai anh điếc sao? Tôi bảo anh dừng tay! Lập tức dừng tay! Bằng không tôi gọi cảnh sát bắt anh ngay!"

Đang lúc thịnh nộ Trần Kiến tự mình đưa tay kéo cánh tay đang thi châm cho cô gái bị trọng thương của Trương Văn Trọng, muốn kéo hắn lôi ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi