SIÊU CẤP TIÊN Y

Nghiêm Tung cau mày, nghi hoặc nói: "Trương tổ phó, anh sao có thể hỏi được chuyện gì từ miệng của mấy sinh viên đó? Theo tôi thấy, bọn họ đã bị kinh hoàng đến phát điên, vô luận hỏi bọn họ chuyện gì, câu trả lời đều là "Ác quỷ lấy mạng, tha mạng, đừng ăn tôi" những lời ăn nói rối loạn lung tung. Anh muốn từ trong miệng bọn họ hỏi ra tin tức hữu dụng, chỉ sợ không có khả năng."

Tam Si cũng đè thấp thanh âm, nói: "Lão Cẩu nói không sai, mấy sinh viên bị phát điên căn bản không thể hỏi chuyện. Trước khi anh tới, tôi đã gặp qua mấy người bọn họ. Theo tôi thấy, bọn họ căn bản không phải bị bệnh điên bình thường, mà là Linh Tuệ Phách cùng Lực Phách trong bảy phách đã bị người mạnh mẽ cướp đoạt, cho nên mới biến thành điên điên khùng khùng. Ở dưới tình huống này, dù y thuật của Trương tổ phó cao minh tới đâu, chỉ sợ cũng không thể làm cho một người đã bị mất đi Linh Tuệ Phách một lần nữa khôi phục sự thông tuệ a?"

Trương Văn Trọng đạm nhiên cười, cũng không giải thích điều gì, chỉ nói: "Tôi đoán bọn họ đúng là bị đoạt đi Linh Tuệ Phách. Không sao, dù là như vậy, tôi cũng có biện pháp có thể thu được tin tức tôi muốn có từ trong miệng bọn họ."

Tam Si và Nghiêm Tung nghe vậy đều không khỏi ngẩn người, dù bọn họ nghĩ bể đầu, cũng nghĩ không ra có biện pháp gì làm cho một người bị mất đi Linh Tuệ Phách lại một lần nữa khôi phục sự thông tuệ, cho dù tạm thời khôi phục cũng không có.

Thế nhưng nhìn biểu tình vẻ mặt tự tin của Trương Văn Trọng, cùng vẻ mỉm cười nhàn nhạt đọng nơi khóe miệng, bọn họ không khỏi có chút kinh nghi, nhìn nhau thầm nghĩ: "Lẽ nào Trương tổ phó thực sự có biện pháp? Đây cũng quá không thể tưởng tượng được a?"

Nghi ngờ thì nghi ngờ, nhưng bọn họ cũng không lãng phí thời gian, Nghiêm Tung lập tức nói: "Trương tổ phó, anh ở đây chờ chốc lát, tôi đến đưa mấy sinh viên bị điên đó đến đây. Có lẽ bọn họ còn chưa được xe cứu thương đưa tới bệnh viện tâm thần đâu." Dứt lời, hắn đi nhanh khỏi phòng số 7, hướng vài chiếc xe cứu thương dưới lầu chạy đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Trương Văn Trọng đi tới bên thi thể Bộ Bằng, ngồi xổm xuống tỉ mỉ quan sát cỗ thi thể không có khung xương. Tam Si nghiêm mặt tiến đến bên người hắn, đè thấp thanh âm hiếu kỳ dò hỏi: "Trương tổ phó, anh thật sự có biện pháp làm người đã đánh mất Linh Tuệ Phách một lần nữa khôi phục thông tuệ? Ai, có thể nói cho tôi biết, đến tột cùng làm sao làm được không?"

Trương Văn Trọng cũng không quay đầu lại nói: "Dù tôi có đem phương pháp và nguyên lý dạy cho ông, ông cũng sẽ không hiểu được."

Nếu như nói ra lời này là những người khác, Tam Si có thể sẽ không chịu phục, thế nhưng hiện tại người nói ra lời này lại là Trương Văn Trọng, Tam Si cũng chỉ đành xấu hổ cười cười, thậm chí còn tự tìm lý do cho mình: "Trương tổ phó là một siêu cấp cao thủ không chỉ có thể giết được thượng cổ ác yêu Cửu Anh, đồng thời còn là chuyên gia y học nổi tiếng toàn cầu, biện pháp hắn hiểu được mà ta không hiểu cũng là bình thường thôi."

Trương Văn Trọng không biết trong lòng Tam Si suy nghĩ điều gì, chỉ hỏi: "Các vị có điều tra ra bối cảnh gia đình của Bộ Bằng không?"

Tam Si tự nhiên hiểu được ý tứ của Trương Văn Trọng, hồi đáp: "Thân thích của Bộ Bằng toàn bộ đều là người thường. Tổ tông cũng không có xuất hiện qua người tu chân hay dị năng giả. Cha mẹ hắn là nông dân, cảnh sát đã thông báo cho bọn họ, nói vậy hẳn đang trên đường đến đây."

Trương Văn Trọng lại hỏi: "Người chết trên lầu có quan hệ gì với Bộ Bằng?"

Tam Si hồi đáp: "Người chết trên lầu, là xã trưởng của võ thuật xã học viện thể dục Thiên Nam, mặt khác mấy người bị cướp đi Linh Tuệ Phách và Lực Phách kia, cũng toàn bộ đều là xã viên của võ thuật xã học viện thể dục Thiên Nam. Theo phản ứng của những xã viên khác trong võ thuật xã, bình thường quan hệ giữa bọn họ và Bộ Bằng đều không tệ." Nói đến đây, hắn dừng lại một thoáng, cau mày, vẻ mặt không giải thích được nói: "Tôi thật sự không hiểu, Bộ Bằng này vì sao phải thôn phệ hồn phách của bọn họ? Muốn nói thuận tiện, thôn phệ hồn phách của những người bạn cùng phòng của hắn chẳng phải là rất tốt sao? Cần gì phải chạy lên chạy xuống tán loạn trên lầu dưới lầu? Vạn nhất bị dạng người như chúng ta phát hiện, chẳng phải sẽ đưa tới tai ương ngập đầu?"

Tam Si không biết nguyên nhân, Trương Văn Trọng lại đoán được, hắn nhàn nhạt cười nói: "Xã trưởng bị chết kia, sợ là có tu vi địa cấp võ giả. Mà mấy xã viên bị thôn phệ Linh Tuệ Phách và Lực Phách, chí ít cũng có được tu vi nhân cấp võ giả. Lực lượng hồn phách của bọn họ, cường đại hơn người bình thường rất nhiều. Cho nên Bộ Bằng muốn hồn phách của bọn họ cũng không có gì kỳ lạ."

"Thì ra là thế." Lúc này Tam Si mới bừng tỉnh hiểu ra.

Trương Văn Trọng vươn tay phải, đặt lên cỗ thi thể không có xương cốt của Bộ Bằng. Hắn muốn kiểm tra một chút, ở bên trong cỗ thi thể có lưu lại linh lực hay yêu lực của Bộ Bằng hay không. Nếu có, có thể để Tam Túc Ô căn cứ khí tức linh lực hoặc yêu lực lưu lại, theo truy tra chỗ ẩn núp của Bộ Bằng.

Nhưng ngay khi tay phải của hắn vừa chạm đến cỗ thi thể không có xương cốt của Bộ Bằng thì dị biến cũng đột nhiên phát sinh.

Hai đóa tử sắc ma trơi yêu dị đột nhiên từ hai tròng mắt trống rỗng lúc sáng lúc tối lóe ra.

Tam Si thấy thế nhất thời kinh hãi, thất thanh hét to: "Không hay! Tránh mau." Phản ứng của hắn mặc dù nhanh, thế nhưng so sánh với cỗ thi thể đột nhiên bắn lên, còn chậm hơn một chút. Ngay khi thanh âm của hắn vừa vang lên, cỗ thi thể không có xương cốt đã từng trong vũng máu bắn lên, đôi chân lẫn đôi tay không có khớp xương giống như những cái vòi bạch tuộc từ bốn phương hướng khác nhau cong theo đường vòng cung quất về phía Trương Văn Trọng.

Nhưng Trương Văn Trọng đối với việc này như đã sớm có dự liệu, nhìn thấy bốn tay chân như thiểm điện quất về phía mình, hắn không hề tránh né, khóe miệng thậm chí còn hiện lên dáng tươi cười nhàn nhạt, chỉ thấy hắn nhanh chóng giơ lên tay phải, ngón trỏ và ngón giữa mở ra, đâm thẳng vào hai mắt của cỗ thi thể, trong nháy mắt đã điểm vào hai lũ tử sắc ma trơi yêu dị kia.

"Xích xích..." Hai âm thanh vang khẽ, những cảnh sát khác bên trong phòng tuy rằng không nhìn thấy gì, nhưng Tam Si trùng hợp đứng ngay sau lưng Trương Văn Trọng cũng rõ ràng nhìn thấy một màn vừa phát sinh. Ở trên ngón trỏ và ngón giữa của Trương Văn Trọng, lóe ra ánh sáng lấp lánh, đánh vào hai lũ tử sắc ma trơi yêu dị trong mắt Bộ Bằng, hai đóa tử sắc ma trơi kia hoàn toàn bị dập tắt tức khắc. Mà cỗ thi thể vừa bắn lên, cũng vô lực rơi trở xuống mặt đất, đồng thời nằm bẹp thành một đoàn, cũng không còn duy trì hình thể bình thường của con người.

Nhìn thấy một màn này, Tam Si không khỏi thở dài một hơi, đồng thời cũng không quên thân thiết dò hỏi: "Trương tổ phó, anh không sao chứ?" Hắn không chút nghi ngờ, nếu như đổi lại là chính mình, chỉ sợ tránh không khỏi một kích bất thình lình này, dù không chết cũng phải bị thương.

"Không có việc gì, tôi đã sớm ngờ tới hắn sẽ có chiêu thức ấy, nên cũng không bị hắn đánh lén." Trương Văn Trọng cũng không quay đầu lại nói, lại tìm tòi kiểm tra một chút trên thi thể Bộ Bằng, sau đó mới đứng lên.

Thẳng đến lúc này, những cảnh sát đứng trong phòng cùng ngoài cửa đã tận mắt chứng kiến một màn không thể tưởng tượng vừa rồi, lúc này mới hồi tỉnh lại trong trạng thái khiếp sợ, đều trợn tròn mắt nói:

"Trời ạ, vừa rồi xảy ra chuyện gì?"

"Xác chết vùng dậy? Uy, các anh nói, cảnh tượng vừa rồi có phải là xác chết vùng dậy trong truyền thuyết không?"

"Tôi làm cảnh sát nhiều năm như vậy, đủ loại thi thể cũng đã từng gặp qua không ít, thế nhưng thật sự chưa gặp qua cảnh xác chết vùng dậy. Chết tiệt, tóc gáy trên người tôi đều dựng đứng lên rồi."

"Trước đây nghe nói, vụ án giết người lần này do quỷ gây ra, tôi vốn không tin, thế nhưng hiện tại xem ra, vụ án này đích thật có chút tà môn. Không nói đến xương cốt của cỗ thi thể không cánh mà bay, vừa rồi xác chết lại vùng dậy, cũng đã rất tà môn rồi."

"Không...không phải là ác quỷ hại người chứ? Chết tiệt, mặc kệ, hôm nay tan sở phải đến chùa cầu bùa hộ mạng mới xong!"

Bởi vì bệnh nghề nghiệp, Tam Si vô ý thức lại nói một câu với cảnh sát muốn đến chùa cầu bùa hộ mạng: "Bạn thân, đừng đến chùa cầu bùa hộ mạng, đều là thứ gạt người thôi, thật muốn có bùa hộ mạng, thì đến chỗ tôi đi. Tôi có đủ loại bùa hộ mạng, hơn nữa nể mặt người quen, còn có thể giảm giá..." Hoàn hảo, cuối cùng lý trí của hắn chiến thắng sự xung động, cũng không quảng cáo lên trên người mấy viên cảnh sát, chỉ lầm bầm nói: "Xem đức hạnh của các người kìa, chút việc nhỏ này cũng sợ đến như vậy, không sợ mất mặt sao?"

Tuy rằng không biết thân phận đích thực của Tam Si, thế nhưng những cảnh sát ở đây đều biết người mặc bộ tây trang này thân phận cũng không đơn giản, không chỉ mấy vị phó cục trưởng cung kính với hắn, thậm chí lão tiền bối trong cảnh đội có tiếng tăm lừng lẫy như Nghiêm Tung cũng bị hắn kêu tới kêu lui. Cho nên lúc này nghe Tam Si trách mắng, tuy rằng trong lòng bọn họ có bất mãn, thế nhưng cũng không dám nói ra miệng, chỉ không hẹn cùng lầm bầm trong lòng: "Ông còn hoàn hảo nói như vậy, vừa rồi kêu lớn nhất chính là ông đó."

Trương Văn Trọng nhìn lướt qua mấy viên cảnh sát, trong lòng biết nếu không làm giảm sự nghi ngờ trong lòng bọn họ, tám chín phần mười việc này sẽ bị đồn đãi ra ngoài. Nói không chừng còn có thể đồn đãi sắp đến ngày tận thế. Cho nên dưới dạng tình huống như vậy, hắn phải dùng một lý do để giải thích cho qua việc này.

"Hiện tại đã cuối mùa thu, chúng ta mặc áo lông, trên người sẽ rất dễ dàng phát sinh tĩnh điện. Ngay vừa rồi khi tôi vừa chạm vào cỗ thi thể, tĩnh điện trên người tôi truyền tới thi thể, kích thích hệ thần kinh còn chưa hoàn toàn mất đi tác dụng của thi thể, cho nên mới gặp phải tình huống thi thể bắn lên như vừa rồi. Chuyện như vậy đối với tôi là rất bình thường."

"Thật vậy chăng?" Đám cảnh sát có chút hoài nghi.

Không đợi Trương Văn Trọng mở miệng, Tam Si đã thay hắn hát đệm: "Tự nhiên là thật! Bác sĩ Trương là chuyên gia y học nổi tiếng thế giới, chẳng lẽ còn nói dối lừa các anh sao?"

Tuy rằng trong lòng vẫn còn chút hoài nghi, thế nhưng những cảnh sát vẫn tuyển chọn tin tưởng Trương Văn Trọng. Dù sao như vậy có thể làm bọn họ giảm bớt sự sợ hãi hơn rất nhiều.

Nhưng bọn họ không biết chính là ngay khi bọn họ không chú ý tới, Trương Văn Trọng dùng thanh âm cực kỳ nhỏ nhìn Tam Si cười khổ nói: "Hiện tại cuối cùng tôi đã biết, gọi là chuyên gia, nguyên là kẻ dùng để lừa gạt sự thật."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi