Mất khoảng hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng Trương Văn Trọng mới giải thích xong tất cả mọi chuyện cho Vưu Giai rõ ràng. Đương nhiên, hắn sẽ không nói với nàng, rằng mình đoạt xá trọng sinh. Chỉ kể, ngẫu nhiên mình gặp tiên nhân, được truyền một bộ tâm pháp tu chân. Từ đó mà bước lên trên con đường đi tìm đại đạo.
Sau khi nghe Trương Văn Trọng giải thích xong, Vưu Giai liền rơi vào trầm mặc. Hồi lâu sau, nàng mới khẽ thở dài, cảm khái nói: "Trọng ca, những chuyện anh kể nghe thật ly kì. Nếu không phải đã tận mắt chứng kiến Mộng Ma, em như thế nào cũng không tin tưởng đâu."
Trương Văn Trọng bình thản cười: "Chuyện này đối với người bình thường, quả thực là vô cùng ly kì."
Đột nhiên Vưu Giai ngẩng đầu lên nhìn hắn, diễn cảm nghiêm túc nói: "Em muốn ở bên cạnh anh mãi mãi. Hơn nữa còn có khả năng giúp đỡ anh. Mà không phải giống như hiện tại, chỉ làm một chiếc bình hoa dễ vỡ. Trọng ca, anh sẽ truyền thụ cho em phương pháp tu chân chứ?"
Trương Văn Trọng nói: "Vốn em không có tư chất tu chân. Nhưng lúc trước chúng ta đã trải qua phương pháp song tu, cải thiện thể chất của em. Bất quá, lấy trạng huống hiện giờ, nếu em tu luyện thì vẫn quá hung hiểm. Tuy nhiên em không cần phải lo lắng, bởi vì anh đã có được Ngọc Tịch Cam Lâm. Chỉ cần tìm thêm một số linh tài khác, là có thể luyện chế ra được Đạo Cơ Đan. Giúp cho em cùng người nhà của em, đều có thể bước lên con đường tu chân!"
Khi nghe Trương Văn Trọng nhắc đến phương pháp song tu. Trên mặt Vưu Giai không khỏi thoát hiện lên một tia thẹn thùng. Bất quá, rất nhanh sau đó liền vạn phần kinh hỉ, ríu rít không ngớt lời.
Lúc sau, ngoài cửa truyền đến tiếng động.
"Để em." Vưu Giai nói dứt lời, liền đứng dậy đi ra mở cửa. Nguồn truyện:
Truyện FULLCửa phòng vừa mở ra, Vưu Tình liền ngó đầu vào cười nói: "Tỉ, hôm nay tại sao không gọi em rời giường nha? Chẳng lẽ chị còn thức dậy muộn hơn em sao? Mà chị đã rửa mặt xong chưa, chúng ta xuống bên dưới ăn điểm tâm thôi."
Nói dứt lời, đột nhiên nàng trông thấy Trương Văn Trọng ngồi ở trong phòng Vưu Giai. Ngây ra một hồi lâu, nàng nháy mắt cười đùa nói: "Em đang nghi hoặc, vì sao hôm nay chị lại ngủ nướng. Hóa ra là bởi vì Trương ca ở trong này nha."
Nói tới đây, nàng ghé miệng đến bên tai Vưu Giai, giảm thấp thanh âm xuống: "Chị, đêm qua hai người chiến đấu thâu đêm suốt sáng? Hay là lúc này mới chuẩn bị khai chiến thế? Uy uy...có cần em tránh xa ra một chút không đây?"
"Phi, con tiểu nha đầu này, đang nói hươu nói vượn cái gì thế? Có tin chị nói việc này cho mẹ em biết, để bà ấy giáo huấn em một trận hay không?" Vưu Giai xấu hổ đỏ mặt, tức giận quát lớn.
Vưu Tình cười hì hì.
Đưa mắt nhìn Trương Văn Trọng, đột nhiên Vưu Giai nhớ tới một chuyện đêm hôm qua. Nàng liền vội vàng ghé miệng đến bên tai Vưu Tình, nhỏ giọng căn dặn: "Tình nhi, sau này em ngủ nhớ mặc quần áo nha! Đừng ngủ trần như vậy nữa..."
Vưu Tình đối với chuyện phát sinh đêm qua không hề hay biết. Cho nên, nàng cũng chẳng thèm suy nghĩ nhiều, ngược lại còn cười hì hì nói: "Tỉ, sao tự dưng nhắc tới chuyện này làm gì? Phải chăng chị sợ Trương ca sẽ đi nhầm phòng, nhìn thấy em ngủ trần sao?"
Vưu Giai rất muốn nói cho nàng biết, kì thật đêm qua nàng đã bị Trương Văn Trọng nhìn thấy hết rồi. Nhưng nghĩ lại, chuyện này vẫn khó mở lời, nên cuối cùng chỉ đành lắc đầu cười khổ: "Tình nhi, em nghe chị khuyên một lần đi."
Vưu Tình biết chẳng thể cãi được, cho nên nói: "Được rồi, em nhớ rồi! Sau này đi ngủ, em sẽ mặc đồ ngủ, như vậy đã được chưa? Giai Giai tỷ, nếu như chị và Trương ca không có việc gì. Thì chúng ta xuống ăn điểm tâm thôi. Mọi người còn đang chờ đó."
Vưu Giai ngoảnh mặt nhìn Trương Văn Trọng nói: "Trọng ca, anh có muốn ăn điểm tâm không?"
"Được thôi." Trương Văn Trọng cười đáp, lập tức cùng Vưu Giai, Vưu Tình đi xuống nhà ăn của khách sạn.
Trông thấy Trương Văn Trọng cùng Vưu Giai xuống nhà ăn, Vưu Lương và Vưu Văn hơi sửng sốt. Theo sau cũng nháy mắt nhìn nhau cười phá hư. Còn Vưu Thiên Hải lại ngoắc Trương Văn Trọng gọi tới bên người.
Trong lúc ăn sáng, Vưu Thiên Hải cười dài nói: "Tiểu Trương, nghe nói ở huyện Ẩn Ngạc có danh lam thắng cảnh rất đẹp đúng không? Hay là ăn điểm tâm xong, cậu gọi người nhà dẫn chúng ta đi du ngoạn một phen nhé? Sáng sớm ngày kia, chúng ta đã phải quay về Ung Thành rồi. Mặc dù cũng muốn ở lại thưởng thức bầu không khí náo nhiệt ngày tết cùng sui gia. Nhưng tại Ung Thành còn rất nhiều nơi, ngày lễ tết cần phải lui tới, cũng chỉ có thể ở Ẩn Ngạc dạo chơi hai ba ngày nữa thôi."
"Không thành vấn đề." Trương Văn Trọng gật đầu nói: "May mắn cha và chị cháu đều đang nghỉ phép ở nhà!" Dứt lời, hắn liền rút điện thoại ở trong túi quần ra, gọi cho Trương Trạch Thụy, đem việc này thông báo cho hắn biết. Mặt khác, cũng gọi điện cho Trần Nhàn, phân phó nàng an bài chuyện tình du ngoạn một chút.
Trong đoạn thời gian kế tiếp, hai nhà Trương Vưu dạo quanh những nơi thắng cảnh ở huyện Ẩn Ngạc vài lần. Tình cảm giữa hai nhà, lại càng được củng cố chặt chẽ thêm.
Khoảng bốn giờ chiều ngày hôm sau, thành viên Đặc Cần Tổ từ Bắc Kinh bay đến huyện Ẩn Ngạc, muốn tìm Trương Văn Trọng trao đổi chuyện tình mua Tị Độc Đan. Nhưng nghe nói Trương Văn Trọng không còn ở thị trấn, mà dẫn theo hai nhà Trương Vưu đi du ngoạn xung quanh.
Sau khi nghe được tin tức này, thành viên của Đặc Cần Tổ không khỏi nóng ruột. Lại vội vàng điện thoại cho Trương Văn Trọng báo tin. Tiếp đó, điều động một chiếc xe trong quân khu địa phương, một đường nhanh chóng đuổi theo.
Trong lúc Đặc Cần Tổ đuổi theo Trương Văn Trọng, thì hắn đang cùng hai nhà Trương Vưu thưởng lãm phong cảnh suối nước nóng ở trên núi Tây sơn. Một bên ngắm nhìn cảnh tuyết, một bên uống rượu thơm ngon, quả thực là vô cùng thích ý.
"Trương tiên sinh, cuối cùng đã đuổi kịp anh rồi. Có thể mượn anh một chút thời gian hay không?" Người dẫn theo thành viên Đặc Cần Tổ đuổi tới, chính là Lâm Phong. Bởi vì có ngoại nhân, nên hắn cũng không tiện xưng hô chức vụ của Trương Văn Trọng ở trong Đặc Cần Tổ.
"Mọi người chờ một chút, lát nữa cháu quay lại." Trương Văn Trọng nhìn người nhà Trương Vưu nói. Theo sau liền đứng dậy cùng Lâm Phong đi vào một gian phòng nằm ngay bên cạnh suối nước nóng.
Mới bước vào trong phòng, một lão thành viên của Đặc Cần Tổ râu tóc hoa râm, liền mở miệng nói: "Trương tổ phó! Nghe Lâm Phong nói, Phong Sơn phái của anh có Tị Độc Đan? Có thể xuất mấy viên ra đây cho chúng tôi kiểm nghiệm một chút được không?"
"Vị này chính là Lưu lão tiên sinh, là người am hiểu thuật luyện đan trong Đặc Cần Tổ chúng ta! Và cũng là trưởng lão của Đan Khôi phái." Lâm Phòng vội vàng giới thiệu.
Trương Văn Trọng mỉm cười, mở tủ quần áo ở trong phòng, lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ. Xoay cổ tay ném cho Lưu lão tiên sinh nói: "Lão tiên sinh, trong chiếc bình này có chứa Tị Độc Đan, ông hãy kiểm nghiệm đi."
Chứng kiến Trương Văn Trọng cất giấu ngũ phẩm linh dược Tị Độc Đan ở trong tủ quần áo. Thì Lâm Phong, Lưu lão tiên sinh cùng đám thành viên của Đặc Cần Tổ, toàn bộ đều khiếp sợ ngây người. Bởi vì bọn hắn không dám tin rằng, Trương Văn Trọng lại cẩu thả đến thế.
Mặc dù Trương Văn Trọng biểu hiện lơ đãng với Tị Độc Đan. Nhưng Lưu lão tiên sinh lại không có giống như hắn.
Lưu lão tiên sinh cẩn thận mở nắp chiếc bình sứ ra. Đổ một viên Tị Độc Đan vào trong lòng bàn tay. Đầu tiên nhẹ nhàng đưa lên mũi ngửi, sau đó mới lấy bộ thiết bị kiểm nghiệm đan dược, bắt đầu dùng bí pháp đặc thù kiểm tra thành phần của Tị Độc Đan.
Trương Văn Trọng liếc mắt nhìn qua: "Lão tiên sinh, phải chăng ông đang dùng phương pháp Linh Khúc Nghiệm Dược sao?"
"Di, anh cũng biết Linh Khúc Nghiệm Dược ư?" Lưu lão tiên sinh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Trương Văn Trọng. Lúc này trong mắt lão đã tràn ngập biểu tình kinh ngạc. Vốn Linh Khúc Nghiệm Dược là độc môn bí kĩ của hắn, sẽ không bao giờ hiển lộ ở trước mặt người ngoài. Nhưng bởi vì chuyện tình lần này quá mức trọng đại, cho nên hắn mới dùng đến nó. Lại thật không ngờ, Trương Văn Trọng liếc mắt một cái mà đã nhận ra.
Trương Văn Trọng cười nói: "Tôi không chỉ biết Linh Khúc Nghiệm Dược. Mà tôi còn biết, ông sử dụng phương pháp này, có sáu điểm sai lầm."
"Sáu điểm sai? Điều này không thể nào." Trên mặt Lưu lão tiên sinh tràn ngập biểu tình kinh ngạc. Như thế nào, ông ta cũng không tin lời nói của Trương Văn Trọng.
Mặc dù bị hoài nghi, nhưng Trương Văn Trọng cũng không có tức giận. Hắn mỉm cười, chậm rãi đem sáu điểm sai lầm kia, nhất nhất kể ra.
Lúc mới bắt đầu, trên mặt lão còn thoáng xuất hiện biểu tình giận dữ. Cảm tưởng rằng, Trương Văn Trọng là cái thứ không biết trời cao đất dày, chỉ ở đây nói hươu nói vượn. Nhưng sau khi Trương Văn Trọng chỉ điểm ra sáu chỗ sai lầm, biểu tình phẫn nộ trên mặt lão cũng tức thì biến mất. Cướp lấy chính là bộ dạng khiếp sợ cùng kích động.
Nỗi khiếp sợ đi qua...!
Lưu lão tiên sinh làm ra một cái hành động, mà mọi người ở đây chưa từng nghĩ đến. Không ngờ rằng lão, đem thiết bị trong tay ném đi, "bùm" một tiêng quỳ gối trước người Trương Văn Trọng, diễn cảm khẩn thiết nói: "Thỉnh Trương tổ phó chỉ điểm giúp ta!"