SIÊU CẤP TIÊN Y

Tuy rằng trong lòng phi thường bất mãn đối với Nhạc Tử Mẫn cùng Trương Văn Trọng. Nhưng Trần Kiến cũng không dám thờ ơ với chuyện tình cấp cứu bệnh nhân, hắn khẩn trương gọi nhân viên chạy tới, cẩn thận chuyển hai người gặp tai nạn nghiêm trọng này lên cáng xe cứu thương.

Chờ sau khi nhân viên cứu hộ đưa nạn nhân lên cáng xe cứu thương xong, thì Trương Văn Trọng cùng Nhạc Tử Mẫn cũng leo lên xe. Trần Kiến suy nghĩ một chút, rốt cuộc quyết định không ngồi chung xe với bọn hắn, mà chạy sang chiếc xe cứu thương còn lại.

Lúc này có rất nhiều người bị thương tại hiện trường, ba chiếc xe cứu thương vẫn không đủ chở hết mọi người đi. Chỉ ưu tiên cho những người nào dính thương nặng, may mắn vẫn còn xe cứu thương đang trên đường chạy tới. Đồng thời cảnh sát cũng phụ trách vận chuyển người bệnh ra khỏi hiện trường tại nạn, tranh thủ sơ cứu bệnh nhân trước.

Trương Văn Trọng cùng Nhạc Tử Mẫn ngồi trên xe cứu thương, dưới tiếng còi hú gào thét inh ỏi mà đi. Trần Kiến ngồi tại phía sau, sắc mặt âm trầm phá lệ.

Trần Kiến thầm nghĩ ở trong lòng: "Nhạc phó viện trưởng dẫn theo tên Trung y lưu manh kia, ta cũng không thể ngồi xem mặc kệ. Bởi vì không chỉ phá hủy đi thanh danh một đời của hắn, mà còn phá hủy uy tín của bệnh viện chúng ta...Không được, ta phải đem chuyện này báo cáo lên cho Triệu viện trưởng!"

Trần Kiến lập tức móc di động ra, bấm số điện thoại của viện trưởng bệnh viện Ung Thành, đem chuyện tình vừa xảy ra, thêm mắm thêm muối hồi báo một phen.

Ba cỗ xe cứu thương rú còi inh ỏi, phóng như bay ở trên đường quốc lộ.

Lúc này cũng đang là giờ cao điểm, trên đường tuy nhiều xe cộ đi lại, nhưng may mắn cũng không có xuất hiện tình trạng ùn tắc giao thông. Rốt cuộc, chỉ mười lăm phút sau, ba chiếc xe cứu thương đã chạy tới bệnh viện Ung Thành.

Xe cứu thương vừa dừng lại, Trương Văn Trọng liền nhanh chân bước xuống, quay đầu nhìn Nhạc Tử Mẫn phân phó nói: "Nhạc lão, ông kêu người chuẩn bị phòng mổ, để tôi trực tiếp làm phẫu thuật cho hai vị bệnh nhân này."

"Một mình ngươi sẽ làm phẫu thuật cho hai bệnh nhân luôn ư? Một tên Trung y mà cũng đòi cầm dao mổ!" Trần Kiến từ phía trên chiếc xe khác bước xuống, ngẫu nhiên nghe được lời nói của Trương Văn Trọng, lập tức cười lạnh đi tới, ở trong lòng thầm khinh bỉ.

Trần Kiến cũng không thèm quan tâm đến Trương Văn Trọng, nhanh chân bước tới bên người Nhạc Tử Mẫn, nói: "Nhạc phó viện trưởng, trên đường chạy về bệnh viện, tôi đã gọi điện báo cáo việc này cho Triệu viện trưởng. Bây giờ Triệu viện trưởng còn đang tham dự một cuộc họp trong thành phố, bất quá rất nhanh ông ta sẽ quay về. Theo tôi nghĩ, trước tiên chúng ta hãy áp dụng biện pháp sơ cứu thông thường, đợi Triệu viện trưởng quay về rồi mới an bài chuyện này đi."

Nhạc Tử Mẫn cự tuyệt lời đề nghị của Trần Kiến, hắn nói: "Gặp người bị thương nặng, tất nhiên phải xử lý ngay tức thì. Nhất là hai người gặp tai nạn vừa rồi, tùy thời sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Vậy nên chúng ta phải nhanh chóng tiến hành phẫu thuật cho bọn họ, nếu đợi Triệu viện trưởng quay lại chủ trì việc này, sợ rằng sẽ chậm trễ thời gian mất."

Vốn Trần Kiến đang định nói thêm cái gì đó, nhưng Trương Văn Trọng ở phía sau chen miệng vào: "Hai người bệnh kia hiện giờ cũng chỉ như đèn dầu sắp cạn. Tuy rằng tôi thi triển Cố Bổn Bồi Nguyên Châm Pháp giữ vững nguyên khí cho bọn họ, nhưng chỉ duy trì được một tiếng đồng hồ mà thôi. Thế nhưng trên đường chạy tới bệnh viện đã lãng phí mười lăm phút rồi, hiện tại chúng ta chỉ còn lại bốn mươi lăm phút. Nếu trong khoảng thời gian này không phẫu thuật xong cho hai người bọn họ, như vậy bọn họ tất sẽ phải chết không hề nghi ngờ. Lúc này từng giây từng phút đối với sinh mạng các nàng đều là cực kì quý giá!"

Trần Kiến dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn Trương Văn Trọng một cái, cũng không muốn tiếp tục để ý tới hắn, mà nhìn sang Nhạc Tử Mẫn nói: "Nhạc phó viện trưởng, ông sẽ không tin tưởng vào một gã Trung y giang hồ này chứ? Đây chính là hai cái mạng người ah! Nếu chữa bệnh xảy ra sự cố, hắn có thể vỗ mông chạy trốn, nhưng chúng ta ở lại thì phải làm sao bây giờ? Bệnh viện Ung Thành sẽ gặp bao nhiêu đả kích? Nhạc phó viện trưởng, mong ông suy nghĩ cẩn thận lại đi!"

Trương Văn Trọng nhíu mày, nếu để mặc cho Trần Kiến dây dưa thêm nữa, ai biết hắn sẽ làm chậm trễ bao nhiêu thời gian?

"Tốt nhất anh nên ngậm miệng lại cho tôi." Trương Văn Trọng lạnh lùng quát lớn một tiếng, giơ tay phải lên điểm vào sau gáy của Trần Kiến.

Trần Kiến như thế nào cũng thật không ngờ, tên lang băm giang hồ này cư nhiên lại dám động thủ đánh mình. Hắn há miệng định gọi bảo an tới chế phục Trương Văn Trọng. Nhưng ngay khi há miệng ra, muốn gào to lên, thì mới cảm thấy thập phần hoảng sợ. Bỗng nhiên đầu lưỡi của hắn trở nên cứng rắn, không thể hoạt động theo cách bình thường được, chỉ có thể phát ra thanh âm "ú ớ" ở trong vòm họng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

"Anh làm gì hắn ta thế?" Nhạc Tử Mẫn nhìn Trần Kiến, rồi lại nhìn Trương Văn Trọng, kinh ngạc há hốc miệng.

Trương Văn Trọng giơ tay phải lên, lộ ra một mũi kim châm sắc bén, lãnh đạm nói: "Không có gì, bất quá chỉ là dùng chút thủ đoạn nhỏ, làm cho cái thứ ngu ngốc này im lặng trong chốc lát mà thôi."

Nguyên lai vừa rồi Trương Văn Trọng dùng mũi kim, mượn thủ pháp đặc thù chích vào huyệt ách môn của Trần Kiến, để cho hắn biến thành người câm tạm thời.

Ách môn huyệt nằm ở mép tóc phía sau gáy, nó chủ yếu dùng để trị liệu chứng bệnh tê cứng cổ. Nhưng sau khi dùng thủ pháp đặc biệt kích thích, tựu sẽ làm người cho người ta tê cứng đầu lưỡi, khó có thể khống chế trở lại bình thường.

Sau khi hỏi rõ thủ pháp Trương Văn Trọng khiến cho Trần Kiến ngậm miệng, Nhạc Tử Mẫn cũng cảm khái nói: "Thực không ngờ, ách môn huyệt cư nhiên còn có tác dụng như vậy. Trương tiên sinh, có thể dạy lại thủ pháp này cho tôi không?"

Trương Văn Trọng hồi đáp: "Nếu sau này có cơ hội, tôi sẽ nói cho ông biết cũng không muộn. Nhưng hiện tại, chúng ta phải nắm chắc thời gian, khẩn cấp tiến hành phẫu thuật cho hai bệnh nhân kia. Nhạc lão, phiền ông mau chóng an bài nhân thủ, chuẩn bị một phòng giải phẫu đi."

Tuy rằng được kiến thức qua năng lực Trung y siêu phàm của Trương Văn Trọng, nhưng bởi vì hai người bệnh kia thương thế quá mức nghiêm trọng, thập phần khó xử lý, cho nên Nhạc Tử Mẫn cũng vẫn còn chần chừ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi