| Cái khác: Trà xanh, mỹ thực văn. Một câu tóm tắt: Ngại quá, phát ra mị lực là kỹ năng bị động."> | Cái khác: Trà xanh, mỹ thực văn. Một câu tóm tắt: Ngại quá, phát ra mị lực là kỹ năng bị động." />

SIÊU CẤP TRÀ XANH Ở NIÊN ĐẠI VĂN NẰM THẲNG

===

Lúc này, xung quanh hồ Thanh không có ai. Vừa khéo, chỗ bọn họ đứng lại bị mấy cái cây to che lấp.

- -- Đây cũng là lí do vì sao mà vừa rồi Đồng Tuyết Lục dám ra tay.

Nhưng khi cô vừa chạy ra ngoài thì lập tức nhìn thấy có 2 sinh viên đang ngồi ở ghế đá đọc sách.

Cô chạy đến, tỏ ra lo lắng, sợ hãi: "Bạn học ơi, ở đằng kia có người nhảy xuống hồ, có thể làm phiền các cậu đến cứu người được không?"

2 sinh viên nam cũng là thanh niên đầy nhiệt huyết, vừa nghe có người nhảy xuống hồ thì lập tức chạy qua đó.

Hiện giờ đã là mùa hè, 2 người cởi áo ra rồi lập tức nhảy xuống nước, cứu Trình Tú Vân lên bờ.

Trình Tú Vân đã uống mấy ngụm nước hồ nhưng vẫn chưa chết đuối, lúc này sau khi lên bờ vẫn có thể nhổ nước ra bên cạnh rồi trợn mắt nhìn Đồng Tuyết Lục.

- -- Cứu người xong, 2 sinh viên nam nhặt áo dưới đất lên, định rời đi.

Đồng Tuyết Lục vội vàng nói: "Cảm ơn 2 cậu! 2 cậu có thể cho tôi biết là 2 cậu học khoa nào, lớp nào, tên 2 cậu là gì được không? Tôi muốn viết một bản báo cáo gửi về thông tấn xã của trường để tuyên truyền tinh thần giúp người làm niềm vui của 2 cậu."

Vốn dĩ 2 sinh viên nam định nói là không cần cảm ơn nhưng sau khi nghe xong thì trong lòng không khỏi dao động.

Nếu cảm ơn bọn họ bằng hiện vật thì chắc chắn bọn họ sẽ từ chối, nhưng nếu được khen vì đã làm việc tốt thì sẽ có ích cho việc học tập của bọn họ.

2 người suy nghĩ một lúc rồi hơi ngượng ngùng nói tên và những thông tin khác cho Đồng Tuyết Lục.

Trình Tú Vân nhổ nước xong, thấy 2 sinh viên nam kia muốn đi thì vội vàng ngồi thẳng dây: "2 bạn học, đừng..."

Bà ta còn chưa kịp nói xong thì Đồng Tuyết Lục đã giữ chặt lấy tay của bà ta, khẽ cảnh cáo: "Tôi khuyên bà tốt nhất là nên câm miệng đi, nếu không tôi sẽ nói cho đơn vị của bà biết chuyện bà là đồ đàn bà hư hỏng."

Trình Tú Vân trừng mắt nhìn cô đến nỗi mí mắt muốn rách ra: "Cô..."

2 sinh viên nam nghe thấy âm thanh thì quay đầu lại nhìn bọn họ: "Có chuyện gì sao?"

Đồng Tuyết Lục lắc đầu: "Không có gì, dì ấy hơi kích động một chút thôi, tôi sẽ khuyên nhủ dì ấy. 2 người mau về thay quần áo đi."

2 sinh viên nam gật đầu sau đó xoay người rời đi.

Trình Tú Vân hất tay Đồng Tuyết Lục ra, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi đã đánh giá thấp cô rồi!"

Lúc trước Sử Tuấn Dân nhắc nhở bọn họ là Đồng Tuyết Lục rất gian xảo nhưng bà ta không tin.

Nếu cô thật sự gian xảo như thế thì đã không buông tha cho Vương Chí Phong, người nói cô gian lận trong kỳ thi vào Đại học một cách dễ dàng.

Như bà ta không nhờ cô gái trẻ tuổi này lại làm như vậy, càng không ngờ cô ngông cuồng đến mức đó.

- -- Vừa đánh bà ta, lại còn bắt bà ta ăn phân chó.

Cứ nghĩ đến vụn phân chó mình nôn ra, sắc mặt Trình Tú Vân lại trắng bệch.

Đồng Tuyết Lục lắc đầu: "Không phải là bà đánh giá thấp tôi mà là bà tự đánh giá bản thân quá cao. Bà nghĩ chỉ cần tùy tiện khóc lóc mấy tiếng thì tôi sẽ tin lời bà à? Bà lấy đâu ra tự tin thế?"

Chắc là bình thường Trình Tú Vân hay dùng thủ đoạn của Bạch Liên Hoa để mê hoặc người xung quanh, cũng vì thế mà bà ta nhận được rất nhiều ưu đãi. Cho nên, Trình Tú Vân mới quá tự tin, bà ta cảm thấy chỉ cần khóc mấy tiếng là có thể giải quyết được tất cả mọi người trên thế giới.

Nghe chú Tông nói, năm đó Trình Tú Vẫn cũng dùng cách này để lừa gạt hàng xóm xung quanh.

Lúc đó, hàng xóm phát hiện ra trên người Ôn Như Quy thường xuyên có vết thương nhưng đều bị hành động của Trình Tú Vân che mắt, cũng vì thế mà Ôn Như Quy bị ngược đãi suốt 1 năm.

Cứ nghĩ đến Ôn Như Quy mới chỉ 4, 5 tuổi mà đã bị mẹ ruột của mình hành hạ, cô lại cảm thấy lúc nãy đánh chưa đủ.

- -- Nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể có người đến đây nên cô không dám ra tay thêm lần nữa.

Trình Tú Vân vén tóc ra sau tai rồi ngồi thằng dậy nhìn Đồng Tuyết Lục: "Có vẻ như cô rất trung thành với Ôn gia. Nếu đã như vậy thì chắc là cô càng không dám đối xử với tôi như thế. Nếu chuyện tôi ngoại tình bị lộ ra bên ngoài thì cô nghĩ là Như Quy sẽ không bị tổn thương sao?"

- -- Cô từng gặp qua người bỉ ổi vô liêm sỉ, nhưng chưa bao giờ gặp ai vô liêm sỉ như thế này.

Suýt nữa thì Đồng Tuyết Lục đã bị sự bỉ ổi của Trình Tú Vân chọc tức, cô nở nụ cười: "Vậy bà cứ công bố ra bên ngoài đi. Năm đó Ôn gia tha cho bà đúng là bởi vì sợ Như Quy sẽ bị tổn thương. Nhưng bây giờ Như Quy đã trưởng thành rồi, bà cho rằng anh ấy sẽ đau lòng vì một người mẹ như bà sao?"

Năm đó Ôn gia buông tha cho 2 nhà Trình - Sử không phải vì bọn họ nhân từ mà là vì ảnh hưởng lâu dài nên mới quyết định như thế.

Quả thật là bọn họ có thể vạch trần gian tình giữa Trình Tú Vân và tên gian phu kia để 2 người họ bị chỉ trích và đưa đi nông trường để cải tạo lao động...

- -- Nhưng có một sự thật không thể thay đổi được đó là, Trình Tú Vân là mẹ ruột của Ôn Như Quy.

Có một người mẹ là phụ nữ hư hỏng, Ôn Như Quy sẽ bị tổn thương rất lớn. Một khi sự việc bị vạch trần có nghĩa là từ đó về sau Ôn Như Quy sẽ phải sống trong những lời đồn đại của mọi người.

Mặc kệ những lời đồn kia là có ý xấu cười nhạo hay có ý tốt đồng cảm thì cũng sẽ biến thành lưỡi dao sắc bén cứa vào Ôn Như Quy khi còn nhỏ.

Hơn nữa, Ôn gia cũng cần giữ thể diện. Cha của Ôn Như Quy bị cắm một cái sừng dài như thế, đối với một Trung tá mà nói thì đó cũng là chuyện vô cùng mất mặt.

Nắng chiều xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống mặt đất, Trình Tú Vân đứng dưới bóng cây loang lổ, cả người lộn xộn nhưng đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh lúc trước.

Bà ta khẽ kéo bộ quần áo nhăn nhúm mình đang mặc: "Cô thật sự rất thông minh, nhưng cô cũng đừng quá đắc ý, chúng ta sẽ còn gặp lại."

- -- Nói xong, bà ta xoay người bỏ đi.

Ánh nắng chiếu vào người, Trình Tú Vân không nhịn được sợ đến phát run, khẽ cau mày.

Vừa rồi bà ta nhất thời mê muội mới có thể cuống cuồng chạy đến tìm Đồng Tuyết Lục, cứ nghĩ chỉ dựa vào vài ba câu nói xạo của mình là có thể thuyết phục được cô.

- -- Đúng là bà ta đã quá khinh địch.

Bài học lần này cũng đã làm bà ta thức tỉnh, hiện giờ 2 nhà Trình Sử đã không còn là đối thủ của Ôn gia, nếu bọn họ không muốn bị chèn ép cả đời thì nhất định phải tìm cách khác để phản kháng.

Nhìn bóng lưng yểu điệu của Trình Tú Vân, trong lòng Đồng Tuyết Lục cũng nổi lên cảm giác đề phòng.

Bị cô làm nhục mà còn có thể lấy lại bình tĩnh nhanh như vậy, Trình Tú Vân này đúng là một nhân vật đặc biệt.

- -- Nhưng cho dù bà ta có là yêu ma quỷ quái gì đi chăng nữa thì cô cũng sẽ không để cho bà ta làm tổn thương Ôn Như Quy.

===

Lúc Đồng Tuyết Lục quay về ký túc xá thì đã hết thời gian ngủ trưa, cô thu dọn một chút đồ đạc rồi đi học với bạn cùng phòng.

Trên đường đến lớp, Tưởng Bạch Hủy hỏi: "Tuyết Lục, lúc nãy ai đến tìm cậu thế? Sao lại đến giữa trưa thế này?"

Đồng Tuyết Lục nói: "Là hàng xóm trước kia đến đây để hỏi xem tớ có tài liệu liên quan đến kỳ thi vào trường Đại học không ấy mà."

Tưởng Bạch Hủy vừa định nói thêm thì lại thấy một sinh viên nam chạy về phía bọn họ. Cậu ta chạy đến trước mặt 2 người, khuôn mặt đỏ hồng nhìn Tưởng Bạch Hủy.

"Bạn Tưởng, tôi nhớ là lần trước cậu có nói rất muốn xem nguyên bản bộ sách ngoại ngữ "Anna Karenina" mà gần đây có tái bản, đúng lúc tôi đi qua Nhà sách Tân Hoa thấy người ta có bán nên mua, tặng cho cậu."

Anna Karenina là một trong những tác phẩm tiêu biểu của nhà văn người Nga - Leo Tolstoy. 10 năm trước, có rất nhiều tác phẩm nghệ thuật bị phê phán và phong sát, đến giữa thời kỳ xuất bản sách mới được xuất bản lại.

Nhưng những cuốn sách như "Anna Karenina" thì gần đây mới được cho phép in lại. Mấy ngày nay, rất nhiều sinh viên trong trường đều đang thảo luận về chuyện này, còn có rất nhiều người đã đến Nhà Sách Tân Hoa xếp hàng từ sáng sớm để mua sách.

Bạn nam này vừa nói đúng lúc nhìn thấy có bán chắc chắn là nói dối, muốn mua được quyển sách này thì chỉ có thể đến Nhà sách Tân Hoa để xếp hàng.

Quả nhiên, nghe bạn sinh viên nam kia nói xong, ánh mắt của tất cả mọi người ở ký túc xá đều đổ dồn vào Tường Bạch Hủy.

Thôi Nhu Nhu còn nháy mắt nói với Tưởng Bạch Hủy: "Hôm qua tớ vừa nói với Phượng Chi là định xếp hàng để mua, Bạch Hủy à, bạn của cậu tặng sách quả thật là đúng lúc quá, về tớ có thể mượn của cậu để đọc không?"

Tưởng Bạch Hủy rất hiếm khi đỏ mặt nhưng hôm nay mặt lại đỏ bừng nói với bạn học nam kia: "Sách quý như thế tôi không thể nhận được, cậu cầm về đi. Tôi tự xếp hàng mua là được rồi."

Sinh viên nam kia sốt ruột: "Tôi đã mua rồi, sao cậu còn muốn mua nữa để làm gì? Hay là như thế này đi, coi như là tôi cho cậu mượn, cậu xem xong thì trả cho tôi, như vậy thì không cần lãng phí tiền để đi mua rồi."

Một quyển sách giá mấy tệ, tiền trợ cấp một tháng của sinh viên được có 18 tệ...

- -- Nếu đã có thể tiết kiệm thì đương nhiên phải tiết kiệm.

Tưởng Bạch Hủy suy nghĩ một lúc rồi cầm lấy quyển sách: "Vậy coi như là tôi mượn của cậu nhé, cảm ơn cậu!"

Khuôn mặt Lương Thiên Dật đỏ bừng như tôm bị nấu chín, khẽ lau mồ hôi trên trán nói: "Không cần cảm ơn đâu, tôi đi trước đây."

Nói xong, anh ta quay đầu chạy như điên, nhưng vừa chạy được 2 bước thì lảo đảo suýt ngã.

Mấy nữ sinh ở ký túc xá thấy vậy thì không nhịn được mà cười thành tiếng.

Lương Thiên Dật nghe thấy tiếng cười thì mặt càng đỏ hơn, có chân chạy mất hút.

Chờ anh ta chạy xa, Tạ Hiểu Yến mới dùng khuỷu tay huých Tưởng Bạch Hủy: "Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị! Mau khai thật đi, bạn học Lương là gì của cậu, sao lại tặng sách cho cậu?"

Mặt của Tưởng Bạch Hủy đỏ như trái táo: "Cậu đừng có nói lung tung, bọn tớ chỉ là bạn học bình thường thôi."

Thôi Nhu Nhu cũng tham gia vào đội ngũ tra khảo: "Quan hệ bạn học bình thường à, vậy sao không có bạn nam nào là bạn học bình thường xếp hàng mua sách hộ tớ nhỉ?"

Điền Phượng Chi thấy Tưởng Bạch Hủy sắp vùi đầu vào cổ đến nơi rồi nên vỗ nhẹ cô ấy một cái: "Cậu đã kết hôn rồi, nếu có bạn nam nào dám xếp hàng mua sách cho cậu thì 2 người các cậu đều xong đời."

"Hì hì..."

Những người khác trong ký túc xá nghe thấy thế thì không nhịn được mà nở nụ cười.

Đồng Tuyết Lục nói: "Chúng ta đi nhanh lên đi, đừng để đến muộn."

Mọi người nghe xong mới dừng lại, không trêu ghẹo Tường Bạch Hủy nữa mà nhanh chóng đi về hướng phòng học.

Tưởng Bạch Hủy thở phào nhẹ nhõm, nhìn Đồng Tuyết Lục với vẻ biết ơn. Cô ấy ôm cuốn sách "Anna Karenina" trong lòng, tim đập thình thịch.

===

Hết tiết, Tiền Thái Hân đi lên bục giảng, vỗ tay nói: "Xin mọi người im lặng, tôi xin nói một chút về việc liên quan đến tiết mục biểu diễn trong buổi lễ đón sinh viên mới. Sau khi thảo luận xong, bọn tôi quyết định sẽ dựng một vở kịch có liên quan đến Tiếng Anh."

Nghe thấy đóng kịch, tất cả mọi người trong lớp đều bàn luận.

"Kịch gì cơ, có kịch bản không?"

"Tất cả mọi người đều phải biểu diễn hay phải chọn người?"

"Đóng kịch thì phải chuẩn bị đạo cụ và trang phục, như vậy có rắc rối quá không?"

"Đúng vậy đó, nếu không chuẩn bị thì lại chẳng ra gì cả."

Tiền Thái Hân vỗ vỗ tay: "Các bạn hãy nghe tôi nói đã. Chúng tôi đã chọn kịch bản "Bạch mao nữ", sau khi "Bạch mao nữ" được sáng tác vào năm 1945 thì đã được chuyển thể thành phim điện ảnh, kinh kịch và vũ kịch rất nhiều lần, nhưng hiện nay vẫn chưa có bản tiếng Anh. Bọn tôi định nhân cơ hội này chuyển nó thành một vở vũ kịch tiếng Anh."

(*) Bạch mao nữ (白毛女 - Bai Mao Nu – "Bạch mao nữ"): là một trong những phim nhựa đầu tiên của nền điện ảnh Cách mạng Trung Quốc, được sản xuất bởi hãng phim Trường Xuân năm 1950.

Tiền Thái Hân vừa dứt lời, cả lớp đều im lặng mất mấy giây.

Sau đó lại lập tức ồ lên.

"Ai sẽ chuẩn bị kịch bản tiếng Anh kia? Đừng bảo bọn tôi làm nhé, bọn tôi lại không có trình độ đấy."

"Đúng đó, có lòng mà không có sức nha. Từ đơn mà tôi còn chưa biết mấy, sao có thể dịch được một cuốn sách cơ chứ."

Tiền Thái Hân cười nói: "Cái này thì mọi người không phải lo, sau khi cô giáo nghe Xong kế hoạch của tôi thì đã liên hệ với giáo viên của khoa, dự tính trong 1 tuần sẽ dịch kịch bản "Bạch mao nữ" thành tiếng Anh. Đến lúc đó, chúng ta chỉ cần tập theo kịch bản là được rồi."

Các sinh viên nghe thấy có nhiều thầy cô giáo cùng dịch thì cảm thấy yên tâm.

Đồng Tuyết Lục nhìn Tiền Thái Hân trên bục giảng, cảm thấy cô ta thật sự rất có năng lực lãnh đạo.

Tự dịch kịch bản thành tiếng Anh rồi để cho thầy cô giáo và sinh viên tham gia, như thế ý nghĩa hơn là dùng kịch bản nước ngoài đơn thuần, và cũng có thể khiến cho tất cả mọi người cùng tham sự.

Tiền Thái Hân nói tiếp: "Về phần đạo cụ và trang phục thì mọi người cũng không cần lo lắng, tôi sẽ nhờ bác mượn của đoàn văn công."

"Bộp bộp bộp!"

Trong lớp, tiếng vỗ tay vang lên.

"Bạn học Tiền, cô giáo chọn cậu làm người phụ trách hoạt động lần này là đúng rồi. Ngoài cậu ra thì những người khác thật sự không có cách nào mượn được đạo cụ và trang phục."

"Đúng vậy, Hân Hân, đến lúc đó có thể mời bác của cậu đến đây dạy chúng ta một chút không? Dù sao thì chúng ta cũng chưa bao giờ đóng kịch, sợ diễn không tốt."

Tiền Thái Hân gật đầu: "Đương nhiên là không thành vấn đề, tôi sẽ về nói với bác tôi một tiếng. Bình thường bác ấy hiểu tôi nhất, chắc chắn sẽ đồng ý thôi."

Các sinh viên khác nghe xong thì tiếp tục tung hô.

"Thật là ngưỡng mộ bạn học Tiền quá đi, cha mẹ là nhân viên ngoại giao, bác là chủ nhiệm của đoàn văn công, đúng là khiến người ta hâm mộ mà."

"Đúng đó, cũng may là bạn học Tiền chuyển đến khoa Tiếng Anh của chúng ta, nếu không tiết mục biểu diễn lần này chắc chắn không thể sôi động như vậy."

Tiền Thái Hân được các bạn khen, đắc ý liếc Đồng Tuyết Lục một cái.

Đúng lúc Đồng Tuyết Lục cũng đang nhìn Tiền Thái Hân.

- -- Cô cũng cảm thấy hơi khó hiểu nhưng lại không nghĩ nhiều.

Tiền Thái Hân: "Vấn đề kịch bản, trang phục và đạo cụ đã giải quyết xong, tiếp theo là việc chọn diễn viên. Hy vọng các bạn tham gia một cách nhiệt tình."

Nghe xong, rất nhiều sinh viên đều hăng hái lên đăng ký.

Tạ Hiểu Yến cũng hăng hái tham gia nhưng thấy mấy bạn cùng ký túc xá vẫn chưa đăng ký thì không nhịn được phải hỏi: "Các cậu không tham gia à?".

Điền Phượng Chi khoát tay: "Tớ chịu, bình thường tớ đã sợ người khác cứ nhìn chằm chằm vào mình rồi. Tớ sợ vừa lên sân khấu tớ sẽ căng thẳng đến mức không nói thành lời mất."

Lâm Lan Quyên điên cuồng gật đầu.

Cô ấy rất muốn tham gia nhưng cô ấy lại hay căng thẳng. Lâm Lan Quyên sợ mình sẽ phá hỏng vở kịch, càng sợ lỡ như mình đi báo danh mà không được chọn thì rất mất mặt.

Thôi Nhu Nhu nói sắp tới chồng cô ấy sẽ đến Bắc Kinh, có thể cô ấy sẽ không rảnh để tham gia tập luyện.

Cuối cùng mọi người đều quay sang nhìn Đồng Tuyết Lục.

"Tớ không đóng kịch đâu. Hiểu Yến, nếu cậu muốn tham gia thì đi đăng ký đi, đây là một cơ hội rất tốt để rèn luyện."

Đồng Tuyết Lục nghĩ, đóng kịch là một ý tưởng rất hay nhưng cô không muốn tham gia.

Vì nhảy lớp mà bây giờ mỗi khi có thời gian rảnh rỗi cô đều học thuộc lòng từ mới, làm đề thi hoặc đọc sách giáo khoa.

Thứ bảy, chủ nhật cô còn muốn về nhà với mọi người, cô thật sự không còn thời gian nữa.

Tiền Thái Hân vẫn luôn chú ý đến các cô, nghe thấy Đồng Tuyết Lục nói thế đã lập tức đi đến: "Bạn Đồng, lúc thi vào trường Đại học, điểm của cậu là tốt nhất trong lớp, cậu lại xinh đẹp như vậy, không tham gia thì thật sự rất đáng tiếc."

"Hơn nữa, hoạt động lần này còn liên quan đến danh dự của cả lớp, cả khoa chúng ta. Mỗi sinh viên không nên coi thường mà còn phải tích cực tham gia nữa, bạn Đồng thấy tôi nói có đúng không?"

Đồng Tuyết Lục ngước lên nhìn cô ta: "Cậu nói đúng, vậy tôi cũng đăng ký tham gia."

Không biết có phải cô bị ảo giác hay không mà cô cứ cảm thấy Tiền Thái Hân có ý thù địch với mình.

Nhưng cô khẳng định là trước đây cô và Tiền Thái Hân chưa từng gặp mặt, Ôn gia, Tiền gia cũng không có thù oán gì với Tiền gia.

- -- Chẳng lẽ cô ta ghen tỵ vì cô xinh đẹp hơn cô ta, thành tích của cô tốt hơn cô ta sao?

- -- Đồng Tuyết Lục không nghĩ ra lý do gì nên không muốn nghĩ nữa.

Người này ghen tỵ với người kia là chuyện rất bình thường, ăn nói chua ngoa cũng có thể hiểu được...

- -- Chỉ cần đối phương không dùng thủ đoạn bỉ ổi thì cô sẽ không so đo với họ.

Nghe thấy Đồng Tuyết Lục nói sẽ tham gia, Tiền Thái Hân mỉm cười, viết tên cô vào danh sách dự tuyển.

Sau một hồi sàng lọc, Đồng Tuyết Lục đã được chọn.

Chẳng qua là cô không đóng vai chính Hỉ Nhi mà là vai bà hàng xóm suýt nữa trở thành mẹ chồng của Hỉ Nhi.

- -- Cái này cũng quá đáng quá.

Nhưng Đồng Tuyết Lục cũng không thèm tranh đoạt vinh quang kiểu này, đóng vai bà thím thì đóng vai bà thím.

Cũng không có gì ngạc nhiên, Tiền Thái Hân được chọn đóng vai Hỉ Nhi.

===

Tới cuối tuần, Đồng Tuyết Lục thu dọn đồ đạc, đi về nhà.

Vừa vào đến cửa, Nguyệt Bính đã vẫy đuôi, ở bên cạnh sủa liên tục, vô cùng mừng

rỡ.

Đồng Tuyết Lục vừa nhìn thấy nó lại nghĩ đến lúc Trình Tú Vân ăn phân của nó, trong lòng lại thầm lạy bà ta một cái.

Thật ra, phân chó này là do Đồng Gia Tín phơi khô. Gần đây trường học của cậu ta hay có cái trò dùng phân chó làm đạn bắn súng cao su để chơi hoặc bắn chim.

Cuối tuần trước cô về, nhìn thấy cậu ta đang phơi phân chó thì lắm lời hỏi một câu, sau khi biết còn cảm thấy ghét bỏ.

Cuối cùng nghĩ lại lại thấy đó là một vũ khí sinh học tuyệt vời, cho nên bảo Đồng Gia Tín phơi hộ cô một ít rồi làm thành những viên nhỏ như phân chuột.

Thật ra phân chó sau khi phơi khô không hề có mùi thối, cô chuẩn bị cái này là muốn dùng để đối phó với Sử Tuấn Dân. Anh ta năm lần bảy lượt muốn ra tay với cô, cho dù cô đã trả thù nhưng đến bây giờ anh ta vẫn yên ổn ở trong trường.

Cô nghĩ, nếu đối phương còn dám ra tay với cô thì cô sẽ mời bọ họ ăn phân chó, không ngờ không dùng được cho Sử Tuấn Dân mà lại dùng với Trình Tú Vân.

- -- Chỉ có thể nói cô quá may mắn.

===

Thời tiết càng ngày càng nóng, nghe Đồng Gia Tín nói, 2 ngày nay 2 ông nội ăn uống không được tốt.

Đồng Tuyết Lục suy nghĩ một lúc sau đó đi vào bếp làm món rau trộn lương bì, còn làm thêm bánh móng ngựa và nước ô mai.

(*) Lương bì (Liangpi): một món ăn Trung Quốc giống mì được làm từ lúa mì hoặc bột gạo. Nó là một món ăn đặc sản có nguồn gốc từ ẩm thực của tỉnh Thiểm Tây.

Lương bì trong suốt, mềm mại, tưới dấm ớt lên trên, hương vị chua chua cay cay lập tức làm cho người ta có cảm giác thèm ăn.

Bánh móng ngựa mềm dẻo, ngọt dịu, ngọt nhưng không ngấy... Đúng là một loại điểm tâm thích hợp để ăn vào mùa hè.

Nước ô mai là thức uống có tác dụng thanh nhiệt được làm từ những nguyên liệu như trần bì, sơn tra, ô mai, hoa quế, đường phèn và cam thảo... Ông cụ Ôn và Tư lệnh Tiêu đều rất thích.

(*) Trần bì: vỏ quýt để phơi khô để lâu.

Ông cụ Ôn xoa bụng nói: "Vẫn là đồ ăn của Tuyết Lục hợp khẩu vị của tôi nhất. con bé không có nhà, tôi ăn rất ít cơm."

Chú Tộng gật đầu: "Đúng đó, tài nấu nướng của Tuyết Lục còn hơn cả đầu bếp tiệm ăn."

Trong lòng Tư lệnh Tiêu cũng nghĩ như thế, nhưng khi nghe thấy 2 ông già này khen cháu gái mình, trên mặt lại nở ra một nụ cười đắc ý.

Đợi đến khi bọn Tiêu Gia Minh đi vào trong phòng sách, Đồng Tuyết Lục mới kể lại chuyện Trình Tú Vân đến trường tìm cô lại bị cô cho ăn phân chó cho mọi người nghe.

Đồng Tuyết Lục vừa nói xong, cả căn phòng im lặng mất mấy giây.

Vẻ mặt của ông cụ Ôn vô cùng kinh ngạc: "Tuyết Lục, cháu cho nó ăn cứt chó thật à?"

Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Cháu nghĩ đến chuyện bà ta ngược đãi Như Quy nên rất muốn dạy cho bà ta một bài học."

Cô dùng ngón chân cũng đoán được Trình Tú Vân tìm cô để làm gì, đối với một người phụ nữ có thể ép chết con ruột của mình, cô không muốn công kích, cũng không định chửi nhau với bà ta.

- -- Lại càng không có ý định nói lý...

- -- Cô chỉ muốn đánh bà ta một trận cho bõ tức.

Khó khăn lắm bà ta mới tự tìm tới cửa, cho nên cô nhất định phải nắm bắt cơ hội.

Phòng khách lại im lặng mất mấy giây rồi đột nhiên bùng nổ tiếng cười.

"Ha ha ha, đúng là cháu gái của ông, nóng tính y như ông vậy!" Tư lệnh Tiêu cười đến mức lồng ngực rung lên.

Sau khi hồi phục tinh thần, ông cụ Ôn cũng phá lên cười: "Cháu làm đúng lắm, làm tốt lắm! Nếu nó không phải là phụ nữ thì năm đó ông đã đánh cho nó rụng hết răng rồi!"

Năm đó, Trình Tú Vân cắm sừng con trai ông cụ lại còn ngược đãi Như Quy. Cuối cùng, con trai ông buồn bực quay về đơn vị, không lâu sau thì hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ.

Cứ nghĩ đến đoạn thời gian đó, mỗi ngày con trai mình đều phải sống trong đau khổ và căm giận, lòng ông cụ lại đau như dao cắt.

Thậm chí ông còn nghi ngờ, có phải là trong lúc làm nhiệm vụ, con trai bị ảnh hưởng bởi tâm trạng nên mới xảy ra chuyện không may hay không.

Khiến ông cụ phải "kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh", hại Như Quy còn nhỏ đã mất ba...

- -- Mối thù này ông cụ đã đổ hết lên đầu 2 nhà Trình - Sử.

Nếu không phải vì Như Quy thì năm đó ông đã bắn một phát, giết chết người phụ nữ Trình Tú Vân kia từ lâu rồi.

- -- Bây giờ Đồng Tuyết Lục ra tay trừng trị bà ta, thật sự là sảng khoái!

Đồng Tuyết Lục thấy ông cụ Ôn cười đến mức hốc mắt đỏ bừng lên, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu: "Đúng rồi ông nội Ôn, vì sao 2 nhà Trình - Sở lại bao che cho Trình Tú Vân với người kia như thế?"

Bình thường, nếu có người nhà như thế thì rất có thể người ta sẽ vì lợi ích của cả gia tộc mà bỏ rơi 2 người Trình Tú Vân và kẻ thứ ba.

- -- Nhưng trước giờ 2 gia đình kia thì không, lại còn vì bọn họ mà đối đầu với Ôn gia.

Chuyện này kéo dài suốt 10 năm khiến cô vô cùng tò mò.

Ông cụ Ôn nói: "Trình Tú Vân là đứa con gái duy nhất trong 2 thế hệ Trình gia. Bà cụ Trình chỉ có con trai, mấy đứa con cũng không có con gái. Mãi cho đến khi Trình Tú Vân được sinh ra thì Trình gia mới có một đứa con gái duy nhất, cho nên từ bé nó đã được cưng chiều. Lúc trước cha của Như Quy muốn kết hôn với nó, ông đã không đồng ý rồi."

"Người được nuông chiều từ bé chính là người không thể đồng cam cộng khổ với người khác. Chuyện sau này lại càng khẳng định lời của ông, lúc đó ông nên kiên quyết phản đối mới đúng."

Đồng Tuyết Lục thấy ông cụ Ôn tự trách thì vội vàng an ủi: "Ông nội Ôn, nếu như thế thật thì sẽ không có Như Quy."

Ông cụ Ôn gật đầu: "Cháu nói đúng, nếu như thế thì sẽ không có Như Quy. Còn về Sử Tu Năng, cũng chính là kẻ ngoại tình với Trình Tú Vân... Nó là đứa con trai duy nhất của lão tam Sử gia. Trên Sử Tu Năng có 5 người chị, cuối cùng mới sinh được 1 đứa con trai, bọn họ có thể không cần đứa con trai này sao?"

"Ban đầu là do 2 nguyên nhân này, về sau lại biến thành ân oán giữa 2 gia tộc. Hiện tại, bọn họ chỉ muốn khiến cho Ôn gia sụp đổ."

Đồng Tuyết Lục: "..."

- -- Sự kết hợp của 2 người này đúng là ghê gớm.

Tư lệnh Tiêu nói: "Lần này thì thôi đi. Nhưng nếu lần sau Trình Tú Vân lại đến tìm cháu thì cháu không cần gặp, tránh rơi vào bẫy của bà ta."

Ông cụ Ôn nghe xong vội vàng nói: "Đúng, ông nội cháu nói đúng. Cháu phải đề phòng người phụ nữ đó."

Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Cháu biết rồi, 2 ông nội cứ yên tâm đi ạ. Cháu sẽ cần thận."

===

Trong căn cứ.

2 con gà lớn và 1 con gà mờ trong tình yêu đang ngồi ăn cơm với nhau.

Chu Diễm chán nản cúi đầu, ăn được một nửa thì nuốt không nổi nữa.

2 người Ôn Như Quy và Hoàng Khải Dân quay sang nhìn nhau, cả 2 đều biết tại sao mà anh ta lại thế này.

Rốt cuộc Chu Diễm cũng đã tìm một bác sĩ Đông y để khám, vị bác sĩ Đông y kia nói là quả thật sức khỏe của anh ta không ổn, muốn sinh con thì phải điều dưỡng.

Từ sau khi biết bản thân rất khó có con thì anh ta đã biến thành dáng vẻ này.

Hoàng Khải Dân suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chu Diễm, anh cũng đừng quá chán nản, bác sĩ đã nói là chỉ cần điều dưỡng tốt thì sẽ có thể sinh con mà."

Vẻ mặt của Chu Diễm buồn như đưa đám: "Tôi đang lo là Tiểu Vân sẽ chê tôi. Nếu tôi không sinh được con thì có khi nào cô ấy sẽ ly hôn với tôi không?"

Ôn Như Quy: "..."

Hoàng Khải Dân: "..."

Mọi người im lặng mấy giây, sau đó Hoàng Khải Dân lên tiếng: "Anh đã có khuyết điểm về mặt kia thì anh nên đối xử tốt hơn với vợ. Thấy anh tốt với cô ấy thì cô ấy sẽ không nỡ ly hôn với anh."

Chu Diễm nghe xong, 2 mắt sáng rực lên: "Tôi nên đối xử tốt với cô ấy như thế nào?"

Tiền lương của anh ta đều đưa cho vợ, vợ nói gì anh ta nghe nấy...

- -- Anh ta không nghĩ ra còn có thể đối xử với cô ấy tốt như thế nào nữa.

Hoàng Khải Dân tỏ ra rất có kinh nghiệm: "Cuộc sống nhàm chán, cần có bất ngờ. Mặc dù đã kết hôn rồi nhưng thỉnh thoảng vẫn phải tạo bất ngờ cho đối phương."

"Ví dụ?"

- -- Chu Diễm và Ôn Như Quy nhìn anh ta với con mắt hiếu học.

Hoàng Khải Dân nói: "Ví dụ như 2 người đột nhiên xuất hiện trước mặt vợ hay người yêu mà không hề báo trước cho họ biết, tặng cho họ đồ ăn thức uống... Đây chính là bất ngờ."

Ôn Như Quy với Chu Diễm suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: Bọn họ hiểu rồi.

===

Thứ 2.

Đồng Tuyết Lục vừa ở phòng tự học về thì có một nữ sinh không quen biết đến tìm cô, nói ở bên dưới có một người tự xưng là anh trai đến tìm cô.

- -- Anh trai.

Đồng Tuyết Lục nhướng mày, gật đầu: "Được, tôi biết rồi."

Tạ Hiểu Yến tò mò: "Tuyết Lục, ông anh bà con xa lại đến tìm cậu à."

Đồng Tuyết Lục mỉm cười: "Đúng vậy, không biết anh ấy đến tìm tớ có việc gì, tới xuống xem đã."

Cứ nghĩ đến có thể nhìn thấy Ôn Như Quy ngay lập tức, bước chân của cô lại nhẹ như bay.

Đi xuống đến bên dưới ký túc xá, Đồng Tuyết Lục đã thấy Ôn Như Quy đứng dưới cái cây to lần trước.

Cô chạy đến nói: "Ngày mai anh phải diễn thuyết à?"

Ôn Như Quy không trả lời, rồi đột nhiên anh lấy ở sau lưng ra một bó hoa, đưa cho cô: "Tặng em."

Đồng Tuyết Lục không nghĩ anh lại tạo bất ngờ cho mình, 2 mắt sáng lên: "Hoa ở đâu thế?"

Ôn Như Quy nhìn khuôn mặt tươi cười như hoa của cô: "Anh hái ở căn cứ."

Đồng Tuyết Lục Sợ phát run cả người: "Căn cứ cho phép sao?"

Tai của Ôn Như Quy đỏ ửng lên: "Lúc về anh sẽ nói với viện trưởng."

Hoa là do viện trưởng trồng, bây giờ lại bị anh với Chu Diễm hái hết, chắc là ông ấy sẽ chửi ầm lên cho mà xem.

- -- Nhưng chỉ cần có thể khiến người yêu vui, khi về bị mắng anh cũng vui lòng.

Đồng Tuyết Lục đảo mắt, cô dùng ngón tay vẽ vào lòng bàn tay của anh: "Đi, chúng ta đi tìm một bụi hoa nhỏ để làm chuyện xấu."

- -- Làm chuyện xấu!

2 mắt của Ôn Như Quy sáng lên, tim đập rộn như sấm.

[HẾT CHƯƠNG 120]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi