| Cái khác: Trà xanh, mỹ thực văn. Một câu tóm tắt: Ngại quá, phát ra mị lực là kỹ năng bị động."> | Cái khác: Trà xanh, mỹ thực văn. Một câu tóm tắt: Ngại quá, phát ra mị lực là kỹ năng bị động." />

SIÊU CẤP TRÀ XANH Ở NIÊN ĐẠI VĂN NẰM THẲNG

Chương 22: Mơ ngủ.

--- 16/05/2022 ---

Phác Kiến Nghĩa không ngờ sẽ nghe được câu trả lời như vậy, mặt đần thối ra.

Đồng Tuyết Lục nhướng mày: "Tôi nói đùa đồng chí Phác thôi, thật ra là 'Lục' trong 'lục thảo'."

(*) Lục thảo: cỏ xanh. Đầu mọc cỏ xanh = Đầu đội mũ xanh = bị cắm sừng.

Phác Kiến Nghĩa: "..."

Anh ta vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng mà anh ta cũng không quá để ý, lại hỏi về vấn đề mình quan tâm nhất: "Vậy xin hỏi cô đang quen với Ôn Như Quy sao?"

Hàng lông mi của Đồng Tuyết Lục khẽ run, vẻ mặt lộ ra nét e thẹn: "Vâng.''

Phác Kiến Nghĩa nghe được câu trả lời thì kích động chết đi được: "Thật không? Hai người đang yêu nhau thật à?"

Đồng Tuyết Lục tỏ ra nghiêm túc: "Đương nhiên là thật, tôi hẹn hò với Như Quy được hơn một năm rồi."


Hơn! Một! Năm!

Phác Kiến Nghĩa bị tin này làm cho ngơ luôn, ngẩn người nửa ngày mới bình tĩnh lại được.

Anh ta nghiến răng, hừ mạnh: "Chuyện lớn thế này mà tên kia lại không nói cho tôi biết! Hôm qua tôi hỏi anh ta, anh ta còn nói là chưa có ai, đúng là quá tồi!"

Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, với tình cách của Ôn Như Quy, chắc chắn anh ấy sẽ không nói như vậy.

Đồng Tuyết Lục thản nhiên nhướng đôi lông mày thanh tú, lập tức lùi về sau một bước, bắt đầu màn biểu diễn của mình.

Cô che miệng, hoài nghi mà đánh giá Phác Kiến Nghĩa: "Nếu Như Quy không nói cho anh biết, vậy sao anh lại biết tôi?"

Phác Kiến Nghĩa gãi đầu, cười hề hề hai tiếng: "Cái này, he he..."

Đồng Tuyết Lục lại lùi về phía sau hai bước nữa, cau mày nhìn anh ta: "Có phải anh có mục đích xấu xa gì không? Tốt nhất anh nên thành thật khai báo đi, nếu như anh còn 'he he' nữa, tôi la lên đấy!"


Nói rồi cô nhìn trước ngó sau, chuẩn bị như bất cứ lúc nào cũng có thể gào lên.

Phác Kiến Nghĩa thấy cô định la lên thật thì không khỏi hoảng hồn: "Đồng chí Đồng, cô đừng gọi người, tôi thật sự không có mục đích xấu xa gì đâu. Sở dĩ tôi biết cô là bởi vì lần trước Như Quy..."

Để triệt tiêu sự nghi ngờ của Đồng Tuyết Lục, Phác kiến Nghĩa vội vàng kể chuyện Ôn Như Quy nhờ anh ta xử lý vụ Đồng Chân Chân, rồi anh ta phát hiện ra vụ án lần này có liên quan đến cô như thế nào, sau đó lại kể chuyện mình gọi điện cho Ôn Như Quy ra sao, chuyện bé bằng hạt đậu cũng kể ra hết.

Nghe anh ta nói xong, Đồng Tuyết Lục giật mình.

Cô hoàn toàn không ngờ Ôn Như Quy ra tay giúp mình nhiều như thế.

Cô còn tưởng rằng là do cô may mắn, thêm cả sự sắp đặt của cô nữa nên mọi chuyện mới thuận lợi như thế.


Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tại sao Ôn Như Quy phải giúp cô?

Chẳng lẽ vì cô xinh đẹp?

Sắc đẹp rất dễ khiến người ta để ý đến, nhưng cô nhớ đến gương mặt lạnh nhạt kia của Ôn Như Quy liền lắc đầu một cái, cô không nghĩ anh ấy là người như vậy.

Phác Kiến Nghĩa giải thích xong, đột nhiên trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ: "Không đúng nha, nếu như cô với Như Quy đã hẹn hò hơn một năm, vậy hẳn phải gặp ông cụ rồi mới đúng. Sao khoảng thời gian trước ông ấy vẫn sắp xếp cho Như Quy đi xem mắt? Lẽ nào Như Quy không báo cáo với cả nhà?"

Hóa ra trai đẹp rồi cũng bị ép đi xem mắt thôi.

Đồng Tuyết Lục nhíu mày, chuẩn bị ăn ngay nói thật: "Đúng là anh ấy không nói với người nhà..."

Cô còn chưa nói hết câu đã bị Phác Kiến Nghĩa chặn họng: "Đồng chí chủ tịch đã nói, tất cả các mối quan hệ yêu đương không lấy kết hôn làm đích đến đều là chơi bời lưu manh, không ngờ Như Quy lại lưu manh như vậy!"
Đồng Tuyết Lục: "..."

Không phải đâu, đồng chí à, tốt xấu gì anh cũng nghe tôi nói hết đã chứ.

Ở nơi nào đó Ôn Như Quy bất chợt hắt xì hơi một cái, suýt nữa thì làm hỏng thành quả thí nghiệm mình vừa làm xong.

Phác Kiến Nghĩa càng nghĩ càng tức, trào dâng sự căm phẫn, nói: "Đồng chí Đồng! Cô đừng sợ, chuyện này tôi sẽ làm chủ cho cô, nhất định phải bắt anh ta cho cô một câu trả lời!"

"Thế thì không cần đâu, bởi vì..." Mặt Đồng Tuyết Lục hiện rõ vẻ hiền lành: "Tôi với đồng chí Ôn có phải mối quan hệ yêu đương gì đâu."

Phác Kiến Nghĩa nghe thấy vậy lại tiếp tục ngớ ra, đôi lông mày tức giận còn chưa kịp về lại vị trí ban đầu: "Không phải ban nãy cô mới nói hai người yêu đương hơn một năm rồi sao?"

Đồng Tuyết Lục mỉm cười: "Vừa nãy tôi đùa anh đó. Nói ra thì, đồng chí Phác là cảnh sát, lòng người hiểm ác. Đáng lẽ anh phải đề phòng thật kỹ mới đúng, không thể để người khác nói gì anh cũng nghe như vậy được, anh đơn thuần quá rồi!"
Phác - đơn thuần - Kiến Nghĩa: "..."

Phác Kiến Nghĩa lại ngẩn ra không biết lần thứ bao nhiêu, cứ như bị sét đánh trúng vậy, anh ta nhìn Đồng Tuyết Lộ với vẻ mặt không thể tin nổi.

Vậy là anh ta không những bị quay một vòng, mà còn ngây ngô đến mức bị moi hết thông tin?

Phác Kiến Nghĩa nhìn cô gái xinh đẹp cười tươi rói trước mặt mình, thật sự không có cách nào chấp nhận được sự thật mình là một tên ngốc.

Đáy mắt Đồng Tuyết Lục xẹt qua ý cười, hắng giọng: "Tôi phải về làm việc rồi, tôi đi trước đây."

Nói rồi cô quay người rời đi. Đi được một đoạn, cô đột nhiên quay lưng lại nhìn.

Cô thấy Phác Kiến Nghĩa vẫn đứng yên tại chỗ, giống như con chim cánh cụt đang đứng đờ người ra, cô không nhịn được buột miệng cười thành tiếng.

Mặc dù đối phương trông có vẻ không thông minh lắm, nhưng cũng nhờ có anh ta cô mới biết được chuyện Ôn Như Quy âm thầm giúp đỡ mình.
Chỉ là tại sao Ôn Như Quy phải giúp cô?

Cô nghĩ một hồi cũng không tìm ra được nguyên nhân, có điều cô đã ghi nhớ kỹ chuyện này rồi.

Sau này nhất định phải tìm cơ hội trả ơn.

===

Đến khi bóng dáng Đồng Tuyết Lục biến mất khỏi nhà ga, hồn của Phác Kiến Nghĩa mới bay trở về.

Anh ta đeo bộ mặt thất vọng quay về đồn công an, nghĩ gì đó rồi nhấc máy gọi điện cho Ôn Như Quy.

Nhưng mấy người ở căn cứ nói, mấy ngày trước Ôn Như Quy đã xuất phát đến căn cứ thực nghiệm rồi. Không biết bao giờ mới về, hỏi anh ta có muốn nhắn lại gì không.

Phác Kiến Nghĩa để lại tên của mình rồi dập máy.

Anh ta lia đầu lưỡi vào hàm răng, cảm thấy hình như mình đã làm hỏng chuyện rồi.

Nếu như Ôn Như Quy biết được thì không biết sẽ thế nào.

===

Đồng Tuyết Lục không đi làm việc mà về khu tập thể.
Cô lấy hết tất cả ga trải giường và vỏ gối Đồng gia đã nằm ngủ đem đi giặt, đem lõi gối phơi dưới nắng, sau đó quét dọn hết một lượt.

Khi tất cả đều sạch sẽ, cô mệt đến mức không đứng thẳng eo được nữa.

"Chị vất vả rồi, Miên Miên đấm lưng cho chị."

Đồng Miên Miên dùng đôi chân ngắn tũn bò lên giường, bàn tay bụ bẫm đấm loạn xạ vào thắt lưng của Đồng Tuyết Lục.

Cô nằm sấp trên giường, lầm bầm hờn dỗi: "Cảm ơn Miên Miên, em đấm mạnh hơn chút nữa đi, em đấm nhẹ quá."

Đồng Miên Miên nghe thấy chị gái nói vậy, lập tức nghiêng đầu đáp lớn: "Vâng!"

Sau đó nắm chặt quả đấm, hung hăng đấm xuống thắt lưng chị gái.

Đồng Tuyết Lục: "..."

Sức lực này mạnh hơn gãi ngứa một chút xíu thôi.

Đấm một lúc, cô xoay người lại ôm cục bột nhỏ hôn một cái: "Đám người bà nội đi rồi, Miên Miên có vui không?"
Cục bột nhỏ gật đầu lia lịa: "Vui ạ!"

Ngừng một lát, cô bé nhích lại gần chị gái nhỏ giọng tỉ tê: "Miên Miên không thích anh trai kia!"

Cái ông anh kia cứ thích véo má cô bé, lần trước anh ta còn dùng sức ôm cô bé nữa, cô bé đau lắm.

Đồng Tuyết Lục xoa đầu cục bột nhỏ: "Chị cũng không thích anh ta."

Sau khi nói xong cục bột nhỏ vẫn còn chút bất an nhưng không ngờ chị cũng ghét anh trai kia, nên cô bé không còn sợ nữa: "Sau này anh trai kia còn đến đây nữa không ạ?"

"Không đến nữa." Chí ít thì trong một thời gian ngắn sẽ không đến được.

Năm năm sau cậu ta trở về từ Đại Tây Bắc, khi đó Đồng Miên Miên mới tám tuổi rưỡi, vẫn còn rất nhỏ, không tránh được nguy hiểm. Nhưng cô sẽ không để đối phương có cơ hội tiếp cận con bé.

Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín đi học về biết người ở quê đã đi hết rồi, cả hai đều rất ngạc nhiên.
Đồng Gia Tín trợn tròn mắt, hỏi đi hỏi lại: "Bọn họ đi thật rồi sao? Sau này sẽ không quay lại đây nữa hả?"

Sau khi nhận được đáp án chắc chắn, cậu ta vui đến mức lăn lộn trên đất.

Đồng Gia Minh bình thường kiệm lời không thể hiện vui buồn, lúc này cũng cong môi cười, đáy mắt có ngọn lửa vui mừng đang lập lòe.

Đồng Gia Tín gãi đầu, mặt đầy mong đợi nhìn Đồng Tuyết Lục: "Vậy bắt đầu từ hôm nay chúng ta sẽ không phải ăn dưa chua nữa hả?"

Đồng Tuyết Lục lắc đầu: "Đương nhiên... không phải."

Cả gia đình kia cũng vì ăn uống quá xa xỉ, tác phong tư bản mới bị đuổi về quê. Nếu như bọn họ vừa đi, bọn cô lập tức cũng ăn uống thịnh soạn theo thì mọi người sẽ nhìn nhận bọn cô thế nào?

Thực ra theo như cô nói, tốt nhất vẫn là đổi một công việc khác, chuyển chỗ ở. Nếu không sau này bọn cô khó có thể làm chuyện mình muốn làm, ăn thứ mình muốn ăn.
Đồng Gia Tín nghe vậy liền gào lên, hay tay che mặt ngã lăn ra đất.

Không có thịt thì sống thế nào được đây!

Có điều, để ăn mừng người ở quê đã đi hết, tối hôm đó Đồng Tuyết Lục vẫn làm hai đĩa cải xào tỏi.

Mấy chị em bọn họ đã ăn cháo trắng dưa chua nhiều ngày như thế, lúc này tuy rằng chỉ có thể ăn cải xanh xào tỏi vẫn cảm thấy rất tuyệt vời.

Đồng Gia Tín ăn cơm với nước rau ăn tận ba bát liền, bụng cậu ta căng lên to tròn.

Cơm nước xong xuôi, vẫn là Đồng Gia Tín đi rửa bát như mọi khi, Đồng Miên Miên đi sang nhà hàng xóm tìm Trư Đản chơi cùng.

Trong phòng chỉ còn lại Đồng Tuyết Lục và Đồng Gia Minh.

Đồng Tuyết Lục nói: "Sở dĩ tôi để Đồng Chân Chân đến nông trường lao động cải tạo là bởi vì sợ cô ta sẽ ra tay đánh Miên Miên."

Cô kể lại vắn tắt chuyện ngày hôm đó, cũng không trốn tránh lỗi sơ suất của mình.
Hôm đó do cô quá sơ suất, không nên đưa Đồng Miên Miên cho mẹ Đồng trông. Sau khi chuyện đó xảy ra, sở dĩ cô không nói cho hai anh em Đồng Gia Minh biết là vì thời cơ chưa thích hợp.

Vợ chồng Đồng Đại Quân tuy rằng không phải do nguyên chủ hại chết, nhưng vẫn liên quan đến cô.

Lúc đó cô mới về Đồng gia được một ngày đã hại Đồng Miên Miên bị người ta đánh, hai anh em họ mà biết được nhất định sẽ sinh ra lòng thù địch càng nặng nề hơn với cô.

Cô thừa nhận cô làm như vậy là có ý đồ riêng. Nhưng với tình hình lúc đó, nói cho bọn họ biết cũng không có ích gì. Hơn nữa càng làm cho quan hệ đôi bên trở nên gượng gạo hơn.

Đối với đôi bên đều không phải chuyện tốt đẹp gì, cho nên cô mới chọn cách giấu giếm.

Đồng Tuyết Lục nói xong, trong phòng liền trở nên yên tĩnh.
Đồng Gia Minh cụp mắt xuống, hồi lâu sau mới từ tốn lên tiếng: "Việc này tôi biết rồi, không cần nói cho Gia Tín biết đâu."

Đồng Tuyết Lục nắm bắt thời cơ rất chuẩn, nếu như Đồng Gia Minh biết chuyện ngay lúc đó, chắc chắn cậu sẽ không rộng lượng để cô ở lại căn nhà này.

Nhưng bây giờ, trải qua một lần liên thủ đuổi cả gia đình kia về quê, có mấy lời Đồng Gia Minh cũng không tiện nói ra.

Huống chi, mặc dù trong việc này Đồng Tuyết Lục có sơ suất, nhưng người đánh Miên Miên là Đồng Chân Chân. Cho dù cậu muốn trách thì cũng chỉ có thể trách Đồng Chân Chân mà thôi.

Đồng Tuyết Lục thấy thái độ của cậu khá tốt, trong lòng thầm thở phào một hơi.

Cô đứng dậy đi ra ngoài tắm rửa cho Đồng Miên Miên.

===

Mệt mỏi cả một ngày trời, Đồng Tuyết Lục tắm rửa sớm rồi ôm cục bột nhỏ lên giường.
Không biết cô đã ngủ được bao lâu rồi, bất chợt có tiếng gõ cửa truyền đến.

Cô mệt đến nỗi không muốn động đậy, gọi Đồng Gia Minh đi mở cửa. Nhưng gọi mấy lần cũng không có ai đáp lại.

Cô mở mắt ra, phát hiện trong phòng chỉ còn một mình cô, không biết ba anh em Đồng Gia Minh đã đi đâu rồi.

Tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn tiếp tục vang lên, rất kiên trì, như thể cô không mở thì nó sẽ không ngừng lại vậy.

Đó giờ Đồng Tuyết Lục khi mới tỉnh dậy rất xấu tính. Hơn nữa bây giờ còn chưa ngủ đủ giấc, cô vừa lồm cồm bò dậy vừa mắng: "Ai thế? Làm phiền mộng đẹp của người ta, coi chừng gặp xúi quẩy!"

Đúng lúc này, từ ngoài cửa truyền đến một giọng nói trầm thấp, ôn hòa: "Là tôi, Ôn Như Quy."

Cô đờ người ra. Nghĩ thầm, sao Ôn Như Quy lại đột nhiên chạy đến khu tập thể tìm cô?
Đồng Tuyết Lục mở cửa, nhìn thấy Ôn Như Quy đứng bên ngoài đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm.

Cô bị anh nhìn như thế thì có hơi sợ hãi, mở miệng hỏi: "Đồng chí Ôn, anh tới tìm tôi có chuyện gì không?"

Ôn Như Quy không lên tiếng, anh bước vào trong rồi đóng cửa lại. Sau đó không nói không rằng kéo cô đi vào trong phòng.

Đồng Tuyết Lục vùng vẫy: "Đồng chí Ôn, anh muốn làm gì thế? Anh mà còn như vậy là tôi gọi người đấy nhé!"

Ôn Như Quy kéo cô đến bên giường, đẩy ngã cô lên đó.

Anh cúi người thấp xuống: "Chẳng phải cô nói muốn bị áp lên giường sao? Tôi đến rồi đây, tùy cô xử trí."

Chuyện này... cũng cuồng dã quá rồi đấy?

Đồng Tuyết Lục nhìn gương mặt đẹp trai gần ngay trước mắt, đầu óc trở nên trống rỗng, hơi thở ngày càng nặng nề hơn.

"Anh, chắc chắn muốn tôi tùy ý xử trí?"
Ánh mắt của Ôn Như Quy sâu xa: "Đương nhiên là thật."

Nói rồi anh đứng dậy, bắt đầu cởϊ qυầи áo của mình.

Ngón tay trắng trẻo thon dài của anh đặt trên cúc áo, mở từng cúc từng cúc một, con ngươi đen như mực nhìn cô chăm chú.

Mẹ ơi, yêu tinh nhà ai thả ra thế này?

Đồng Tuyết Lục nuốt nước miếng. Thầm nghĩ đến đây đi, áp giường thì áp đi, cô chuẩn bị xong rồi.

Áo sơ mi màu trắng rơi trên mặt đất, ngay lúc bàn tay của Ôn Như Quy đang định cởϊ qυầи thì ngoài cửa có tiếng khóc truyền đến.

"Mẹ ơi, Trư Đản lại són ra quần rồi!"

Đồng Tuyết Lục mở bừng mắt ra, nhìn đăm đăm lên trần nhà một hồi cũng không tỉnh táo lại được.

Ôi trời ơi, nhục như con trùng trục!

Sao cô lại nằm mơ như thế cơ chứ?

Đồng thời trong lòng cô cũng có chút tiếc nuối, thằng oắt con Trư Đản này sớm không són muộn không són, chỉ thiếu tí nữa thôi là cô có thể nhìn thấy... kho báu rồi.
Đáng tiếc thật.

===

Trời đã sáng, Đồng Gia Minh đang nấu bữa sáng.

Cô hôn 'chụt' lên cái mặt đang ngủ ngon lành của cục bột nhỏ, càu nhàu thức dậy.

Cô đánh răng xong, Hoàng Hương Lan cũng đã đến.

Thấy Hoàng Hương Lan tới, hai mắt của Đồng Tuyết Lục sáng ngời, Bên phía Tô Tú Anh vẫn không có tin tức gì, cô còn tưởng là đối phương không muốn tố cáo nữa.

Nếu như đối phương lựa chọn rút lui, cô cũng không có ý định tiếp tục khuyên nhủ, bùn loãng không trát được tường.

Hai ngày nay cô đang ngẫm xem đổi việc như thế nào, không ngờ Hoàng Hương Lan tới đây rồi.

Cô tỏ vẻ như không biết gì, khó hiểu hỏi: "Hương Lan, đến tìm tôi sớm như vậy có phải là có chuyện gì không?"

Người trong khu tập thể nhìn thấy Hoàng Hương Lan, ai nấy đều tò mò.

Do Hoàng Hương Lan bước đi vội vã quá, nên gò má phớt hồng: "Đồng chí Đồng, tôi có vài chuyện muốn nói với cô."
"Liên quan đến chị họ của tôi."

Nói xong, cô ấy lại nhỏ giọng bổ sung thêm một câu.

Đồng Tuyết Lục vỗ nhẹ lên tay cô ấy, nhìn cô ấy bằng ánh mắt 'Tôi hiểu mà', rồi cô giao Miên Miên cho thím Thái. Sau đó cô đeo túi vải lên, ra ngoài cùng Hoàng Hương Lan.

Ra khỏi khu tập thể, Hoàng Hương Lan mới nói rõ sự việc: "Đồng chí Đồng, chị họ tôi đã quyết định rồi. Chị ấy quyết định sẽ tố cáo tên súc sinh kia và mẹ chồng chị ấy."

Đồng Tuyết Lục cau mày: "Sao đồng chí Tô lại thay đổi suy nghĩ thế? Tôi thấy trước đó chị ấy vẫn còn do dự không quyết định được cơ mà."

Hoàng Hương Lan thở dài: "Ngày hôm đó sau khi cô đến tiệm cơm nói chuyện với tôi, tôi đã tranh thủ thời gian đến thăm chị họ, tôi muốn nói cho chị ấy biết đề nghị của cô. Ai mà biết được lúc đến nhà chị họ, tôi lại thấy chị ấy nằm trên giường mặt mũi sưng vù, còn không đứng dậy nổi."
Đồng Tuyết Lục lại cau mày: "Tên súc sinh đó lại đánh chị ấy hả?"

Hoàng Hương Lan gật đầu, vành mắt ửng đỏ: "Chị họ tôi nói sau khi tạm biệt cô ra về. Tối hôm đó chị ấy bị đánh, eo bị thương, động nhẹ vào cũng đau. Nhưng mà lần này chị ấy hạ quyết tâm không phải vì chuyện đó, mà là vì tên súc sinh kia đánh Tiểu Thu!"

Sở dĩ Tô Tú Anh vẫn có thể ngấm ngầm chịu đựng, nguyên nhân quan trọng chính là không muốn rời xa con gái. Tuy Hà Bảo Căn không thích đứa con gái Tiểu Thu này, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ ra tay đánh con bé.

Nhưng vào lúc anh ta đánh đập Tô Tú Anh, Tiểu Thu đã chạy đến bảo vệ mẹ mình. Hà Bảo Căn bảo cô bé cút ra, nhưng cô bé không tránh ra khiến anh ta tức lên đánh cả cô bé.

"Tên súc sinh đó quả thật còn không bằng chó lợn! Tiểu Thu là con gái ruột của anh ta đó, sao anh ta có thể xuống tay được cơ chứ?"
Hoàng Hương Lan nói đến đây cũng hơi kích động, không kìm được nữa đành ôm mặt khóc.

Bàn tay Đồng Tuyết Lục nắm lại thành quyền, cô hít sâu một hơi: "Bây giờ Tiểu Thu sao rồi? Con bé không sao chứ?"

Hoàng Hương Lan chùi nước mắt: "Bị đánh rụng mất hai cái răng, bác sĩ nói chỉ thiếu chút nữa là mắt bị thương rồi, nếu như vậy có khả năng cao sẽ dẫn đến mù lòa!"

Cũng bởi vì vậy nên Tô Tú Anh mới thấy sợ, hạ được quyết tâm.

May thay chị ấy không yếu mềm đến cùng.

Đồng Tuyết Lục thở dài: "Nếu chị họ cô đi kiện, liệu hàng xóm có chịu làm chứng cho chị ấy không?"

"Chắc là không."

Hoàng Hương Lan ngẩn ra, lắc đầu.

Đồng Tuyết Lục không hề cảm thấy bất ngờ với đáp án này.

Người thời này đều khuyên hòa giải, không ai khuyên chia tay. Thà hủy mười cái miếu cũng không hủy hoại một cuộc hôn nhân, vì thế gặp cảnh vợ chồng cãi nhau bọn họ đều khuyên phụ nữ nhẫn nhịn.
Có một chuyện càng khiến người ta buồn nôn hơn chính là, nếu Tô Tú Anh đi kiện chồng và mẹ chồng thật, có khi hàng xóm không chỉ không làm chứng cho chị ấy, còn quay ngược lại chỉ trích Tô Tú Anh độc ác vô tâm ấy chứ.

"Lần trước tên súc sinh kia đánh chị họ cô là bao giờ? Trên người còn vết thương không?"

Hoàng Hương Lan suy nghĩ rồi nói: "Vết thương trên trán đã khỏi rồi, chắc trên người chỉ còn vài chỗ bị tụ máu."

Đồng Tuyết Lục nghe vậy thì chau mày: "Chỉ có mấy vết thương đó e là không đủ."

Sự việc đã qua nhiều ngày, vết thương cũng lành lại. Sau đó Tô Tú Anh còn nói với người ngoài là mình tự bị ngã, bây giờ cho dù chị ấy đến đồn công an chỉ sợ cũng không có ích gì.

Trừ khi...

Cô còn chưa nói ra câu tiếp theo, mắt Hoàng Hương Lan đã đỏ ửng lên, nói: "Chị tôi cũng nghĩ sẽ làm vậy, chị ấy nói mời cô qua đó làm nhân chứng. Đến lúc đó chị ấy sẽ cố ý chọc giận tên súc sinh kia, để cho anh ta và mẹ anh ta cùng đánh chị ấy."
Đồng Tuyết Lục: "..."

Cách này quả thực có thể một lưới tóm gọn hai kẻ cặn bã, chỉ là có hơi bi tráng quá.

Hoàng Hương Lan thấy Đồng Tuyết Lục không nói gì, chỉ lo cô không đồng ý, cô ấy nói: "Đồng chí Đồng, tôi biết không nên làm phiền cô, nhưng chị họ tôi thực sự đã đi đến đường cùng rồi. Cầu xin cô, xin cô hãy giúp chị ấy lần này đi!"

Bọn họ là người thân nên không thể làm chứng, hơn nữa tên súc sinh kia có người quen ở đồn công an. Bọn họ không có quyền không có thế, không đấu lại được anh ta.

Đồng Tuyết Lục: "Cô yên tâm, nếu như tôi không biết thì thôi, bây giờ tôi biết rồi chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu!"

Hoàng Hương Lan vô cùng cảm kích: "Cảm ơn cô, đồng chí Đồng, tôi thay mặt chị họ cảm ơn cô!"

Đồng Tuyết Lục khoát tay: "Chúng ta là chị em công nhân với nhau, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm mà! Tôi thấy chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay tôi sẽ qua đó một chuyến, chúng ta chia nhau hành động. Cô gọi điện thông báo cho chị họ cô đi, tôi đến nhà máy xin nghỉ."
Hoàng Hương Lan đáp một tiếng: "Được", sau đó quay đầu chạy đi luôn.

Đột nhiên Đồng Tuyết Lục gọi cô ấy lại: "À phải rồi, ở tiệm cơm các cô có máu heo hay máu gà gì không?"

Hoàng Hương Lan gật đầu: "Có, hôm nay có gà sống đưa đến tiệm lát nữa đầu bếp sẽ gϊếŧ gà."

"Vậy tôi đi cùng cô, sau đó xin ít máu gà."

Hoàng Hương Lan: "..."

===

Ôn Như Quy từ căn cứ thực nghiệm trở lại trung tâm nghiên cứu khoa học. Đồng nghiệp ở trung tâm nói với anh, có ông nội anh và một người tên Phác Kiến Nghĩa gọi điện cho anh.

Sau khi cảm ơn đồng nghiệp, anh về văn phòng. Đầu tiên là gọi điện cho ông cụ.

Ông cụ Ôn đang định ra ngoài đánh cờ với đồng đội thì nghe thấy chú Tông hô lên một tiếng: "Như Quy."

Ông cụ Ôn lập tức quay lại giật lấy ống nghe: "Thằng nhãi thối tha nhà cháu, còn nhớ ngày mai là ngày gì không?"
Ôn Như Quy: "Là sinh nhật của ông nội, hôm nay cháu sẽ về."

"Thế còn tạm chấp nhận được!"

Ông cụ Ôn cười đến mức râu cũng khẽ rung lên: "Có điều, nếu cháu có thể đưa cô gái nào đó về đây chúc thọ thì ông nội sẽ càng vui hơn!"

Ôn Như Quy: "..."

Sau khi cúp máy, vốn dĩ anh định gọi điện thoại cho Phác Kiến Nghĩa. Nhưng anh ngẫm lại đường về nhà cũng phải đi qua đồn cảnh sát, chi bằng trực tiếp qua đó tìm anh ta cho rồi.

.

[HẾT CHƯƠNG 22]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi